Giã từ ****
Hoa rau muống nở một bàu tinh khôi Lòng xuân ngan ngát đất trời Đạo - Đời tương nhập trong Lời Cỏ Cây Khi trăng còn ở đồi Tây Tình tôi là nụ cười này, tiễn nhau… Những trái nho hoang trên rừng buổi sáng anh hái tặng ai mà túi đã đầy Anh đứng lơ ngơ bên bờ khe núi nhìn rêu ngó đá dưới rặng sum suê... các em kiến vàng mơn man làm chi những chùm nho dại Các em vô tư chạy qua bò lại dưới rặng um tùm khe nhỏ reo vang trên rừng buổi sáng Lòng chợt thênh thang Không nhớ tháng ngày Này em kiến dại Này cọng cỏ khô Này con suối nhỏ Hiền như đất trời... |
Người gởi lại... ****
những dòng sông ôm siết chuyện yêu thương một nửa đời hun hút giữa trùng sương hai mắt mỏi chứa chan trời thơ dại… những cành khô lá mục đợi nghìn sau từng niềm vui bất chợt giữa phai nhàu mưa với nắng, dòng trôi không hẹn ước… giữa triền miên mơ với mộng khôn nguôi là gọi mãi một khung trời đã mất Về nơi đâu? Sa mạc đã lan rồi… bốn nghìn năm hương cỏ vẫn trinh nguyên và phường phố và người xe tất bật một lần đi là nỗi nhớ mang theo đôi mắt ướt biết bao niềm chẳng tỏ có người nguyện cho đôi bàn chân nhỏ bên kia bờ cỏ mượt đón đưa nhau… |
Sinh nhật... ****
nhưng những ngọn gió biết ơn ngày em có mặt Anh có nhớ rất nhiều con sông lạ em như cánh bèo thương yêu vừa trôi xuôi vừa trỗ nụ hoa buồn... đôi mắt mỏi nhìn ra biển rộng Ở đâu đó cuối chân trời hoài vọng Đời mù sương như lòng em mù sương... Có nắng ngày xưa, có ân tình bằng hữu có nụ cười giòn tan như ngày xưa thơ dại Đời thật tươi trong như lòng em tươi trong... nhưng giọng liễu buồn đã nhắc Và quê hương chỉ là mộng ban đầu... bây giờ, bọt biển tan mau... |