Đoản khúc cho mây mùa đông **** Chợt mùa sương lạnh trên tờ thư tôi Người về chút nắng trên môi Cũng vàng theo ngọn buồn rơi cuối ngày Tôi về lá khóc trên cây Chiều nghiêng nỗi nhớ trôi đầy trên sông Đèn khuya lạnh xuống đôi dòng Hai phương trời hẹn giữa dòng mê hoang... ****
Những cơn mưa trở về kèm theo gió rét, đêm tôi mãi trở mình nghe nặng những u hoài. Lời không còn để hát cho nhau, bài ca tôi đã nhuốm phong vị cô liêu từ thuở tự đánh đắm thuyền mình giữa dòng hư huyễn... Nếu em còn đứng giữa tàn khuya làm nặng hồn tôi khi quảy gót, tôi nguyện làm loài chim gãy cánh gục dưới chân em như ân huệ cuối cùng trong tâm hồn mệt mỏi...
gian bằng bộ mặt tươi cười từng chiều từng sáng, dù lời không còn để hát cho nhau, tôi vẫn tru lên điệu buồn bệnh hoạn như một nguyên cớ để thấy rằng mình còn được sống... Còn gì nữa hỡi con nước vàng phai ố mộng đã mang cho hồn tôi hương vị cô liêu ngày mới lên đường... Còn gì nữa hỡi mây trời xưa hơn một lần trôi giữa triều sương bát ngát, đêm thâm u bão giống ngoài hiên tối khiến tôi đâm ước mơ một quán trọ linh hồn... ****
khu vườn xưa như khoác lên vẻ thanh kỳ hồn hậu ở trong tôi... Em đến tự bao giờ tự đầu mùa nước lũ để nghìn sao về trong tôi thắp nến, hạnh phúc phải chăng chỉ là những thoáng tình cờ, như những con đom đóm hiếm hoi bên bìa rừng đêm tối? Xin Mây cứ mãi trôi trôi để tôi còn ước mong làm cánh gió vươn bàn tay trên cuộc mộng mù phương... ****
trưa hoang mạc từng sáng giá băng nên giai điệu của gió không đơn thuần là lời ru trên lá cỏ, mà gió còn trỗi lên khúc sầu man bại hoại giữa đêm trường... Này em ơi, nếu một lần em nghe ra điệu buồn của gió giữa đêm khuya, xin em hãy ngồi dậy xoả tóc ngang vai để gió cuốn hương bay về cuối trời mộng mị, bởi gió đã chọn công việc phù phiếm ấy như một lý do tồn tại, như nhân gian đã chọn cho mình từng giá trị vong thân làm lý do sống sót... ****
Còn nghĩa ân còn buổi tôi về Huyền không , Huyền không, trời quê hương Về ngắm phong lan nhẹ gót đời Như dòng sông của nguồn lưu ly Ta đi cuốn hút bụi phù kỳ Chân cầu sóng vỗ niềm thương nhớ Ta, cõi lòng sâu, gót bạt ngàn... núi rừng tôi trở về nằm đếm lại đời mình qua từng cơn mưa đông vụt vã... Còn gì nữa không em, Hội an? Dòng sông, mây trời, phố nhỏ, tôi đã bắt gặp thoáng nhìn trong đáy mắt yêu thương... Cảm tạ Hội An, bởi con sóng lô xô chưa bao giờ trỗi lên cùng giai điệu cũ, bởi Mây đã cho tôi từng mùa đông bất tuyệt, và ngọn gió phiêu du kia sẽ còn mang đến muôn phương hương tóc em một lần nào hương quýt... |