Tự Tình
Sáng nay nhìn vạt nắng hồng
Thân ta lẩn quẩn trong vòng tử sinh
Con chim hót ở đầu cành
Vết đau nhân thế biết lành hay chưa?
Trần gian biết mấy cho vừa
Tháng năm trôi mãi nắng mưa vào đời
Ô hay ta chính là người
Ô hay ta mãi theo đời khổ đau
Trong ta nhân ái nhiệm mầu
Trong ta có cả hầm sâu hận thù
Tự ta giam hảm thân tù
Tự ta giải phóng thiên thu cuộc đời.
NGẪM !
Mây trắng bay bay tụ đỉnh non
Trăm năm nước cuốn đá xoi mòn
An nhiên cuộc thế không cung tía
Tự tại trần gian chẳng gác son
Bát chánh rán tu tâm lạc tịnh
Lục hòa gìn giữ pháp thần thông
Để mau cứu độ : người , tôn trưởng
Thấu hiểu vô thuờng lẻ sắc không
Đời Như Mây Trắng Bay
Nắng chiều trên cỏ cây
Bầu trời trắng màu mây
Đến đi từ thuở đó
Mai về tay trắng tay
Ngàn năm mây vẫn bay
Ta rong chơi tháng ngày
Quên lời xưa đã hứa
Trần thế trăm năm say
Bỗng một ngày tỉnh say
Mặt trời ngập bàn tay
Xác thân là tứ đại
Tất cả chỉ mượn vay
Vay trả rồi trả vay
Thấy chẳng có gì hay
Nên lòng tôi dừng lại
Đời như mây trắng bay
Chợt Thấy
Bấy lâu theo mãi lục trần
Chợt nghe lời kệ thấm dần vào tim
Chơn tâm lạc lối đi tìm
Trần gian say đắm trăng chìm đáy sông
Lục căn dính mắc lục trần
Bao giờ chấm dứt lục thông trở về
Quanh ta bến hoặc bờ mê
Cuộc đời bám víu chân lê bước sầu
Tang thương mây trắng dệt mầu
Bao giòng lệ xót cuối đầu sông Tương
Ta bà còn lắm đoạn trường
Cỏ cây hoa lá còn vương giọt buồn
Hoa sen toả nhẹ mùi hương
Thiền na vơi cạn mọi đường xót đau
Ô hay phép Phật nhiệm mầu
Lục thông chợt thấy sông Mâu hiển bày
Tuấn Sơn