Mục lục bài viết |
---|
Thơ Nguyễn Văn Nho |
Vẫy tay người cơn mộng giữa chiêm bao |
Tắm bồn hài nhi |
Cỏ dại |
Khi em về, hoàng hôn… |
Không kịp |
Tiễn bạn |
Có Còn Khẽ Hát Đó Không Em |
Tất cả các trang |
Bông Cỏ Nở
Từ Những Niềm Sâu Lắng
Thay lời tựa mình trong vòng tay của ngọn cỏ bồng đong đưa theo gió cũng là ngày khơi hương một khu vườn lãng quên trong đáy hồn sương khói, trong hòa điệu mơ hồ của từng phiến buồn rơi vào sâu thẳm...Phải chăng đó chính là lúc loài hoang điểu đã qua bên kia bờ diêu loạn và đáp chân xuống vùng đảo hoang lương đúng lúc chiều hôm rồi nghỉ đêm trong nỗi buồn rưng của một chặng đường trôi nổi, hồi tưởng về đường bay bỏ lại và nẻo đi về mênh mang trên bước hư phù? những con đường ngã ba trên nẻo xuôi dòng sông hiện tượng, nhưng chắc chắn sẽ vô cùng rưng rức cho những loài rong rêu trên từng bến bờ suy tưởng trong cuộc về ngược dòng man thiên đó... Những phương trời lồng lộng mở ra với bao bồi hồi hệ lụy, và đâu sẽ là hạt minh châu treo lơ lửng dẫn về suối nguồn an lạc, đâu sẽ là trú xứ muôn đời của những tâm hồn sung mãn đã dại dột lắng nghe tiếng gọi mời phương phiêu gió hú, đã tự đánh đắm thuyền mình một lần qua dòng sông miên trường trong nỗi khát khao được hòa tan vào đáy sâu bản thể? táo bạo và kỳ diệu của ngôn ngữ, một trò chơi thế mệnh dẫn dắt thi sĩ vượt qua, vượt qua và vượt qua mãi từng sa mạc hoang lương ngút ngàn cỏ cháy... Dừng lại có nghĩa là tự trói đời mình trong vòng tay quy ước, tiến đến có nghĩa là đương đầu với niềm cô đơn sâu thẳm của kẻ muốn tìm gặp một Quê hương trong vùng tưởng nhớ, một Quê hương đã rời xa và không bao giờ tìm được...
niềm sâu lắng là toàn bộ tiếng thở dài sâu thẳm một lần nhìn lại mình trong cách thế chiêm nghiệm vẹn toàn một hành trình giả ngã..., là tiếng kêu bi thiết của một cánh chim trên những đỉnh vùng hoang lương trước khi tiếp tục cất cánh bay vào sâu thêm ngàn đảo hoang cô giá... Giật mình thảng thốt khi bắt đầu nắm bắt được tiết điệu cô đơn mình phải cưu mang, bông cỏ nở từ những niềm sâu lắng còn là lời hiệu xướng của lữ khách bắt đầu dừng lại bên ni bờ vực thẳm đang ngắm nhìn từng phiến trời sương khói trôi qua... Ôi phù du, ôi hư mất! vong thân chỉ còn là xác lá, còn lại đây những dặm về huyễn mộng, và tiếng gọi sơ đầu kia vĩnh viễn ngân vang như thuở tiên đầu giục cánh thiên di... Đêm có mặt trong ngày và ngày có mặt trong đêm, khép lại niềm sợ hãi đa đoan, vươn lên theo ý nghĩa trọn vẹn của danh từ, ngửa mặt và ngửa mặt, hỡi những chiều hôm nắng quái, hỡi nỗi sông dài, hỡi lẽ thâm sơn, hỡi những triều sương luân hoàn thao diễn, có hồn tôi sẵn sàng phơi mở dành sẵn các em một lối đi về... never are, we are always in process of becoming, always separate and detached. Forever outside... We have only to open our eyes and hearts, to become one with that which is. (Henry Miller, trời viễn mộng tiếp tục mở ra, hồn cỏ dại trở về ngự trị trên ngày tháng, những suối nguồn yêu thương vỡ òa thành dòng sông xuôi về biển cả...Và bông cỏ nở từ những niềm sâu lắng là tiếng ran của loài ve trước ngày lột xác, là bước đường dừng lại trực nhận trong mong manh thân phận cuộc người giữa trò chơi kỳ diệu của Vĩnh Cửu... trời và mặt đất đã đi qua, xin cảm tạ những thâm tình bằng hữu và biết bao người con gái đã cùng tôi tạo cho nhau từng vết nám lòng làm hành trang đạo hạnh... Thi phẩm được ra đời chỉ khiêm tốn như một món quà nhỏ bé, những dấu tích mờ xa ghi lại từng lần chụp bắt thiên thu trong từng sát na tịch hạp, và nếu như còn chăng một ý nghĩa nào nữa khác, đơn giản đó chỉ là từng kỷ niệm êm đềm còn lại, vả chăng, đó chính là chút thâm tình một lần nữa tôi đã được dành cho từ các bạn. |
Bên bờ cỏ dại
Tâm trí dần phai những phiên toà Con nước vơi đi từng ố dục Quá khứ cũng về thay xiêm y Quên cả mười năm cuộc miên trì Trút giữa hoàng hôn ngàn khắc khoải Chăn gối cùng Đêm giấc trẻ thơ... Và cơn đuối mộng đục trang thơ Về nghe nhã nhạc trong mầm sống Gõ giữa trầm luân nhịp yêu thương Chào trùng thiên diễn ngợp muôn phương Hồn ta ở lại bên bờ cỏ Với nắng chiều vương trên lá khô... |