Đà Lạt những ngày sau chót **** Với sương mờ phủ ven đồi Với hàng thông lạnh ngàn đời tịch nhiên Với lòng ta bạc ưu phiền Chiều đôi chân mỏi trên miền quanh hiu **** Vầng trăng khuyết dọi sương chiều Chìm con dốc lạnh hắt hiu bóng người Em về rũ áo đôi mươi Nhìn trăng phương lạ khóc người đã xa **** No lòng đôi củ khoai trong Xuống lên đường dốc mỏi rồi đôi chân Cùng em ngồi ở bên đồi Gần nhau để vạn nổi trôi tháng ngày **** Chiếc xe thổ mộ xa dần Con đường bỗng vắng vô ngần hoang lương Mắt em vàng vọt tà dương Tiếng chim về lạnh kêu sương ban chiều.. |
Hội An bây giờ ****
đi xuống đi lên những con đường nắng rải bờ cỏ, con sông, điệu chào câu hỏi Tôi nhận ra mình khi hỏi lại cơn mưa… dầu buồn vui lòng vẫn êm đềm Vẫn cứ thế, ngày đi rồi tháng lại chuyện sáng, chuyện chiều, chuyện mai mốt, hôm qua… khi rừng gọi, sương kêu và ngàn gió giục Dù đến nơi đâu tôi vẫn tưởng quê mình là ở đó vẫn mềm lòng khi thầm gọi Hội An… đã nở vội từ cơn đau và niềm vui thầm lặng Tôi đã tặng anh nụ cười nguyên vẹn khi tôi về, quên bọt sóng lêu bêu… xin cứ giữ như than hồng trong lửa để sáng trong anh niềm tin mãi mãi rằng người yêu vì tôi đã yêu người như ngày tôi hai mươi… |
Thôn Vỹ chiều xuân chiều xuân còn bảng lãng hơi đông Hàng cau vời vợi vương thương nhớ khi tiếng đàn tranh chạm đáy lòng… dù bão mùa qua đoạn nhánh cành Sông cũng lâu rồi không chịu hỏi rằng đâu là buổi nước ra đi… hoa bắp, hương cau nói những gì mà đến bây chừ người vẫn đợi thuyền chở trăng về trên bến mơ?… để có tôi về say tiếng thơ Như một loài hoa vừa mới nở khi tiếng đàn ngân chạm vô cùng… |