Những tâm hồn thầm lặng
Giữa rừng sâu một loài lan ngan ngát tặng suối rừng, chim chóc một cành hoa Hương thầm lặng giữa đất trời man mác hòa thong dong vào mộng mị hương rừng… người em gái rưng rưng cúi chầm chậm xuống nỗi buồn vạn đại tay mơn man giữa lòng nhành hoa dại mà em ươm từ mấy độ thu phai… một lữ khách khoan thai nhả khói thuốc vào đầu sông sương bạc Một câu thơ, một điệu đàn, ý nhạc hòa tung tăn vào vô ngại sinh lưu… Những lối mòn thời đại quên tên người ngắm mãi bóng chiều trên lau lách Rồi đi biệt vào những mùa hoang lạnh tìm cho ra một hơi thở sa mù… Và, giữa đại ngàn nở ngát một loài lan… |
Nằm trên bãi vắng **** Thịt da với đất với trời hôn nhau Lòng im. Mây trắng ngang đầu Sóng miên man vỗ nghìn câu tâm tình… Nằm quên mộng ước, quên mình là ai… |
Bài cho buổi em đi
Chừ trở lại những dốc buồn quê Ngoại chắc bờ sương còn đón bước em qua Lòng lá cỏ trên tháng ngày băng hoại một lần đi cho đôi mắt thêm sâu theo những buổi mưa ngâu Lá cũng dội bên thềm xưa hương cũ Và mẹ cũng một đêm nằm mưa phủ lạnh lòng nghe lời lắng đọng trong đêm… hồn mãi trôi theo tiếng vọng khôn cùng lòng cứ mở cho gió ngàn phiêu lãng thổi lồng qua lời muối mặn gừng cay em ngồi ngắm nụ quỳnh hoa chưa nở Ngần ấy năm rồi vật vờ điệu thở buổi anh về nghe sống lại trang thơ ngồi để hát những bài ca rưng rức Trong đáy mắt em điệu buồn u uất anh nghe ra niềm cây cỏ xôn xao mang theo những chiêm bao đã mờ xóa từng con đường sa mạc Cho anh gởi chút hoang tình lãng bạt trong hành trang chiu chắt nghĩa thương yêu… |