Đoản ca trên tháng ngày tìm lại ****
mình trên đôi bàn tay gầy ước hẹn xa xưa... Anh vẫn đi từ đầu cơn mưa thành phố băng qua những chiều hạ đỏ thôn quê... Cửa lòng anh hai mùa vẫn mở cho điệu buồn lữ thứ còn đọng mãi trong tim như thuở đầu tiên ngày lên đường dõi theo dòng máu ngược...
trên cành cây hò hẹn, ôi, chắc gì màu tím chiều sẽ ngủ lại trong anh để ướp nồng hương mộng lữ, và chắc gì thuở xa xưa em bước bâng quơ trên cầu nhìn mây trôi đáy nước để dòng sông thu bóng em cuốn về cuối bãi mù tăm...
chẳng còn đủ sức bưng lấy mặt mình giữa cơn mưa triền miên ngày tháng... Anh đứng bên ni bờ sông cũ thả chiếc lá bên đường cho nước cuốn trôi đi... Nếu em biết có mùa xuân khắc trong lòng lá ấy chắc em sẽ không buồn chi cho những tiễn những đưa, nếu em biết có tên anh khắc trong lòng lá ấy chắc em sẽ cười vang cho rờn rợn nắng thu tàn. Và nơi đầu sông những đọt nắng cuối cùng rũ người ho lên cơn mưa buồn tháng chạp... Anh quay mặt chạy thẳng về phiến đá nơi ngày xưa ngồi cùng em anh bỏ quên chính mình trên đó... Ôi, nếu em biết anh đã vấp ngã mấy lần trên quãng đường không xa mà tưởng chừng thiên thu ấy...
những ngã tư đường về khuya thành Huế những ngã tư đường về khuya Bảo Lộc, Sài Gòn, Cần Thơ... Nếu cánh tay anh tiết ra mồ hôi máu nếu dĩ vãng thở lên lời của muôn nơi thì những ngã tư về đêm không còn khác nhau trong trí nhớ, những chiến địa sau giờ giao tranh nghiệt ngã chỉ còn lại giao hưởng miên man của dế buồn và muỗi... Anh chợt phá ra cười vu vơ để đàn chó bên đường cũng vu vơ gầm gừ mấy tiếng, cúi xuống hôn bóng mình giữa lòng đường im ắng, anh phải duỗi người ra chạm phải mặt đường còn sôi bỏng nắng chiều hôm... Và anh chợ nhận ra rằng những ngã tư về đêm không phải là những làng thôn trăng gió lộng trên cồn... Anh le lưỡi ra đón chờ một giọt sương rơi từ cành lá, ôi, nếu em biết được anh hoang mang làm sao từ giây phút đó...!
Nỗi nhức mùa thu còn đọng trong sương Niềm nhớ rưng rưng còn trong gió bấc Nỗi chết êm đềm đôi mắt khe nương...
địa, sao em cứ ngủ vùi chỉ để một mình anh nghe ra điệu khàn khàn thê lương ấy... Và anh đã uống nốt những ngày nóng bỏng để hương vị cô liêu không còn là dự ước, cơn khát bỗng tan dần cho lời không thành tiếng, và thơ anh bây giờ là những từ ngữ chẳng đầu đuôi.. Xin em hiểu cho, anh đâu muốn làm kẻ chứng nhân cho cuộc hôn phối bạo tàn giữa Đêm và Ngày trên dòng suy tưởng, đâu muốn đu bay giữa vầng trăng Linh Thứu cho quần áo và những gì trang bị hay huân tập khác rơi theo từng tiếng vỡ trong hồn...
mời hãy nhìn cùng anh ngõ ngách phải đi về... Máu đã từ chối không chảy vòng huyết quản, mời hãy phán phê anh từ thế đứng chênh vênh... Có phải từ đó cô đơn đi về trên cuộc viễn hành không chờ không đợi, có phải từ đó ngôn ngữ cũng bồng bềnh theo hoà điệu chênh vênh của ngọn sóng phù hư lăn tăn trên dòng sông hiện tượng...? Những ai đã chẳng chiêm nghiệm hư hao trong từng khoảnh khắc thì dấu vết vĩnh cửu sẽ mờ xa như dấu sương ngần trên cánh chim hoang... Những ai đã đánh mất chính mình hơn một lần trên chiếc phao bơi giữa dòng sông hiện tượng sẽ tự họ cắm chông trên những con đường vào lòng nhau xin lửa ấm... Và em ơi, đó cũng là lý do anh rửa mặt mình bằng mọi thứ nước trên các dòng sông qua đó, cầu cho em còn nhận ra anh sau những năm dài cách núi ngăn sông...
bằng đôi mắt quạ đen trên hoàng hôn chiếc địa Xin đừng hỏi tại sao khi đôi mắt cỏ non thấy được trên ngấn sương đầu ngọn những con đường mở ra những chân trời khép lại... Mời hãy bước cùng anh lên nhịp võng thời gian bằng đôi chân của loài nhện nước Và hãy tắt đi em những ngọn nến hồng trên đường em qua đó để trong dòng sông đêm em thấy được cụm mây trời đầu hạ của một lần thật xa xa lắm...
của hàng dương thuở còn được bế trên tay anh trót dại lắng nghe... Từ đó đến nay đã hai mươi năm trời tìm kiếm chẳng bao giờ anh thấy lại âm điệu xa xưa, dẫu bước chân anh đã đi qua từng hàng dương tiêu tịch của mọi cõi miền trầm ngát muôn nơi... Hỡi các em, những con đường anh hơn một lần dẫm phải, có phải các em sẽ là chứng nhận ghi lại giai điệu hồn anh từng lần tản mác...? Và một lần cuối xuống nơi đây trên bờ sông hoang vắng để nghe ra vị mùi gây gây Cỏ dại, anh bắt gặp những ngọn mồng gà hoang đang hát cho nhau nghe Khúc ca trên tháng ngày tháng tìm lại... Sau lưng anh bãi cát chiều dương như trổi lên tiếng rì rào của hàng dương liệu tịch... Dường như đó là tiếng của ngày xưa mà hai mươi năm trời anh tìm kiếm, hay là tiếng của lòng anh một lần no cạn vị phong sương?... |
Lời mong Bé **** trên bờ vai cằn cỗi chuyện tháng ngày Bờ môi Bé chút hoang tình gió núi mát lòng Ba ngày sa mạc khô khan... không trốn được những niềm đau sâu kín Lòng nhớ Bé suốt năm tròn câm nín thèm được hôn lên vầng trán yêu thương bứt cỏ non dưới dàn mướp hoa vàng nói với Bé trong từng chiều mộng tưởng lời nào xanh như mầm cỏ xuân sang Có Mẹ bồng mà, cho ba hôn đôi tay Ôi bàn tay thuở đầu đời thơm ngát ướp nồng hương thời chưa biết i tờ mà tiếng khóc chở mùa xuân đi mãi Đôi má Bé ngây ngây mùi cỏ dại giữ dùm Ba ngày tươi thắm trong hồn Ba lạ quá, Bé vô tình quay mặt Nụ hôn kia của những chiều quặn thắt vườn suy tư vàng lá rụng lối mòn... trời lam thấp hoà trong màu mây núi Mẹ có đắp cho con từng đêm tối tấm lòng Ba, áo trấn thủ gởi về? cho nắng quái phơi ngọt ngào nhã nhạc vườn râm mát ngọn gió nào an lạc thổi hoà theo cây cỏ giọng ngô nghê... |