Khi còn lại một mình **** Chiều vươn vai chim chóc gọi đàn về Anh cúi xuống đoá dại vàng trên bãi Khói đầu sông vi vút chuyện xưa sau... Đèn vàng khuya tiếng chó vọng xa gần Ngõ tư buồn ngó lại thấy bâng khuâng Anh khẽ hát điệu nhạc gì xa vắng... Còi tàu vang rờn rợn bước phong trần Anh châm thuốc thở bằng làn khói trắng Để bọt bèo mộng tưởng đọng trên vai Gió bình nguyên thổi ngược gọi rừng đèo Tim tím rụng nắng chiều qua đọt lá Là biết mình muôn thuở vẫn ra đi... Bụi đường xe tất bật những người qua Anh cúi mặt hỏi con đường nhức mỏi Có đường nào không dẫn đến hư vô? |
Thảo Lan **** rừng Mangyang mà tôi đã đặt tên Thảo lan ơi em về chi bên suối Cho rừng xanh thầm hỏi chuyện sương ngàn Để anh về bên bờ đá rêu phong Nghe suối hát, nhìn em hiền lay nhẹ... từng trũng nắng vàng hoe Lòng rạo rực muốn quỳ hôn ngọn cỏ Chiều ở trong hồn đọng lại bên khe Anh vu vơ hát hoà theo ngọn gió Em thẹn thùng lấp ló những khe nương Anh một đời rêu cúi tạ những con đường Từng áo não giữa khung trời băng giá Thảo lan ơi, còn suối mát trong hồn Anh dâng hết, tưới lên đồng thiên khải Để cuối đường hoa dại nở trong tim... |
Thảo ly **** Em chỉ cho tôi cách uống nước tự nguồn Có tiếng chim rừng từ những ban mai đồi xanh biếc những ngày em thơ dại... em mang theo trên vai cả bầu trời mật ong quê ngoại những cành hoa hoang bên cánh rừng hoài vọng mà em gọi Thảo ly... nhớ giọng suối thì thầm qua kẻ đá Khói lam bay chiều lũng đồi sương thấp màu lam bay giữa bầu trời mây núi và đồi sim hoa tím dọc lối về Thảo ly vẫn chờ gót nhỏ xa quê...
|
Về lại Duy Xuyên ****
Giọng tre hiền như thuở ấy tôi đi Và quỳ xuống lần khân cùng khóm chuối Hôn đất trời vời vợi cõi riêng tôi… Nửa đời trôi hoang dại mấy phương trời Hai tròng mắt đục bao niềm sân hận Xin ngồi đây sám tội với mây trôi… Người vẫn vậy, vẫn ruộng đồng toan tính Tôi không biết mình còn mê hay tỉnh Mà buồn ơi, chuyển điệu đã nhiều phen Chưa chở hết phù sa về biển cả Nửa đời nữa sẽ còn gì lả tả Rơi trong hồn tôi từng chiều sớm mai sau? Như ngày xưa trăn trở mộng rừng sâu Nghe thân thiết giọt sương trời trên cỏ Thấy lòng mềm như nắng úa phai tan… Ngân nga mãi một bài thơ quen thuộc Chừ về lại với tâm hồn cỏ mượt Với mùi bùn, hương ruộng đã thiên thu… |