Từ biệt một chiếc bóng ****
Đốm lửa ven sông thuyền người vẫn đợi Không còn nữa những lời gì để nói Để đôi bờ con nước lạnh lùng xuôi Tôi mải vô duyên như thuở còn mười sáu Mây tan, tụ trên đầu tôi mỗi bước Ừ, thì do tôi vọng tưởng lông bông |
Đừng tiễn nhau chi, dù luyến lưu nhiều Xin hãy nén, cho vàng thêm đôi mắt Có hề chi, lâu rồi tôi chiu chắt Nghĩa và ân lạnh buốt dọc đường về… Có thương nhau nước vẫn phủ tư bề Đốm lửa ven sông, thuyền người vẫn đợi Khua mái chèo, ai đó hát nghêu ngao… Gió sẽ về đầy cho thuyền lảo đảo Tôi sẽ lắng nghe mạn thuyền con sóng vỗ Tiếng mái chèo khua từng nhịp khơi vơi |
Trưa La Ngà nhớ bạn **** bóng trưa chìm giữa những tà mây trôi Nhớ người xưa chạnh bồi hồi Nghe trời đổ lạnh xuống đồi cao nguyên Gánh đời oằn nặng trên miền mơ hoang Một phương cánh mộng ngút ngàn Một phương cát bỏng dưới bàn chân đi Về đây cuối độ xuân thì Nghe rừng đồng vọng trên thi thể mòn: “Em ơi, đường có chon von Xin vì nhau giữa mỏi mòn cuộc chơi Xin mùa sương tụ trên lời đá hoa…” |
Xe lên đường dốc La Ngà Nhớ em ngày cũ mưa nhòa sông Hương Nhớ em trên những nẻo đường Đôi bàn chân mộng phố phường gọi nhau Bến phà, góc quán, chân cầu Tóc em ngào ngạt hương màu trần sa… đường dốc La Ngà Em nằm cuối mộ nhìn ra đất trời Rừng lay… Sương giục… Em ơi... |