Vĩnh Minh Tự Viện

Friday, Nov 01st

Last update09:58:49 AM GMT

Đường dẫn hiện tại Văn Hóa - Văn Học - Nghệ Thuật Tùy Bút Mãi mãi một cành hoa

Mãi mãi một cành hoa

Email In PDF

Có những cái đã vĩnh viễn ra đi nhưng luôn tồn tại mãi, trong ký ức nhạt nhòa vẫn in đậm nét uyên nguyên. Chúng ta phải biết trân quý những gì đang hiện hữu, đồng thời phải biết tôn thờ thời dĩ vãng xa xôi, tôn thờ với niềm tin yêu sâu xa nhất nhưng không hề nuối tiếc, bở lẽ quá khứ đã là dòng lịch sử của ngày qua!

 

Hoàng hôn buôn xuống sau màn lá, những chú chim gọi nhau về tổ ấm, tôi lại một mình lang thang nhặt những cánh hoa rơi. Tôi thương những cánh hoa không chịu nổi sóng gió của mùa đông. Những nụ hoa không phải đã không cố gắng vươn mình lên tồn tại, nhưng bởi cơn gió cuộc đời quá khắc nghiệt đối với em. Bởi em nhỏ bé, đơn sơ, hồn nhiên, tư lự,…chưa thể nào hiểu hết mánh khóe của trần thế. Hoa nhẫn tưởng mình sẽ sống mãi trên cành cây tổ ấm, được vui tươi bên các bạn của mình. Những mơ ước tương lai khi bình minh trổi dậy, một lâu đài hương sắc các loài hoa. Bổng chiếc lá rụng trở về nguồn cội, hoa một mình rơi rụng trước góc sân.

Tôi ngẫn ngơ dạo chiều đông, thương một loài hoa màu tím cô đơn lạc loài giữa phố lạ người qua. Tôi mang về ép vào tim, trang giấy trắng ghi dấu một tâm hồn. Tôi trao cho hoa mùa xuân ấm áp yêu thương, để hoa khỏi ngỡ ngàng những bước chập chững vào một thế giới chẳng hề quen. Tôi nâng hoa bằng tình yêu chân thật, để hoa hiểu rằng hoa rụng nhưng không thành rác, vẫn tồn tại như thuở ban sơ. Trong trái tim tôi hoa muôn đời vẫn thế - đã dâng đời tất cả sắc hương.

Trên vách tường của tôi giờ đây vẫn còn bó hoa màu tím, người ta gọi hoa héo, hoa khô. Riêng tôi trân trọng từng cánh hoa, tôi gọi bằng cái tên “hoa vĩnh cữu”. Hoa nằm đó yên bình trong góc phòng của tôi, tôi không giữ lại cho riêng mình chiêm ngưỡng, bó hoa được đặt ở cửa sổ để đón nắng ấm bình minh, để hoa tiếp tục dâng hiến những gì còn lại cho những ai biết trân quý hạnh phúc với sự tồn tại đơn sơ nhất.

Hoa đã thật sự cười trong cái khô héo của đời mình, vững niềm tin trong tình thương của tôi. Hoa đã lìa khỏi cành nhưng không bao giờ rụng, nhất là trong trái tim tràng ngập yêu thương của tôi. Một ngày nào đó những cành hoa khô không còn hiện hữu, tôi vẫn trân trọng suốt đơi – cành hoa rụng ngoài sân!

Vân Du