Vĩnh Minh Tự Viện

Saturday, Nov 23rd

Last update09:58:49 AM GMT

Đường dẫn hiện tại Văn Hóa - Văn Học - Nghệ Thuật Tùy Bút Lắng Nghe Mùa Về

Lắng Nghe Mùa Về

Email In PDF

Tháng sáu mùa về với những giọt mưa đọng li ti trên ô cửa nhỏ và để lại cái mát lạnh nhẹ nhàng trong trẻo cho đất trời. Đôi khi đi giữa những cơn mưa ấy tôi lại thấy lòng tinh nghịch như trẻ con và thích một chút gì đó ngọt ngào như chiếc que kem của tuổi thơ.

Lòng chợt bình yên quá đỗi, sau những ngày đầy nắng rát và cháy bỏng của tâm tư. Mưa đã đến như một người tình vỗ về những hờn ghen, như cánh tay ân cần ôm lấy những niềm đau không tên tuổi. Không còn như lúc trước, mỗi khi thấy mưa về là lòng tràn đầy những nhớ nhung, mất mát bên ly cà phê đắng nghét.

Cùng với hơi thở nhẹ nhàng sâu chậm, sự thư thái bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, tôi tận hưởng sự có mặt của kỳ diệu của chính tôi trong cõi đất trời bao la hùng vĩ này. Có tiếng chim bồ câu đang gù trên mái nhà ai đó thật gần, chúng cọ đầu vào nhau ra vẻ yêu thương trìu mến lắm. Vậy đó, có một điều đơn giản và rõ ràng : tâm bình tức thế giới bình mà đến giờ mới hiểu được!

Phóng tầm mắt nhìn xa ra một chút, thấy mấy cụm nguyệt quế trước hiên nhà cũng đang mùa nở rộ. Sau cơn mưa, những cánh hoa bé xíu xiu, trắng muốt ấy đã rụng rơi, ngập cả một khoảng sân trước hiên nhà. Những tưởng lòng cũng sẽ buồn đau khi thấy cảnh phân ly hoa tàn nhụy héo như mọi khi, ấy vậy mà gió lại thoảng đưa đến bên tôi một mùi hương dịu dàng, phảng phất như một niềm an ủi sâu kín.

Bằng hơi thở, bằng con mắt trầm tĩnh tôi lại thấy trong tôi những đóa hoa an nhiên đang nở rộ. Thấy có thầy, có cả tăng thân như một dòng sông đang hài hòa lưu chuyển trong từng mao quản và huyết mạch. Những hơi thở nóng ấm vẫn còn đó, làm an tịnh khắp cả châu thân và lắng đọng tâm trí. Có vẻ như mọi sự mọi điều chợt trở nên sáng suốt và tất thảy đều có cách giải quyết từ rất lâu rồi thì phải...

Bây giờ thì mưa cũng đã dừng và thôi rơi. Những vết loang trên ô cửa mờ dần và phía sau khung kính hiện dần lên một khoảng không bình yên, xanh thắm. Không có cầu vồng, nhưng có sự rực rỡ đổi thay từ những chiếc lá non xanh vừa được đất trời tắm gội xong.

Lá non xanh vô biên
Ánh nắng vàng vô lượng
Pháp thân em vô tướng
Muôn lời Pháp Hoa kinh.

Có xá gì cõi thần tiên khi Niết Bàn nơi đây đã hiển hiện cùng hơi thở mầu nhiệm? Sao không trở về hát ca cùng nguồn cội, nhận diện bản lai diện mục của mình đã có từ vô thủy vô chung? Sao lại không thể trao cho nhau nụ cười và ánh nhìn yêu thương đến muôn thưở muôn đời? Và kia, chính Đức Bụt ban sơ cũng vừa được đất trời tắm gội xong đang hóa thân nhiều vô số trong lá cỏ đang xanh, trong giọt mưa tinh anh vừa rơi vừa hát ca.

Chơn Như là em đó
Mặt hồ thu long lanh
Niết Bàn còn bỏ ngõ
Cho một lần hiện sinh.

*-*

Thôi ta chào em nhé
Hãy về cõi uyên nguyên
Ta cùng em có lẽ
Thôi trao lời huyên thuyên.

Triệu Minh Thi