Sau một năm anh đi cuối cùng mình cũng có dịp gặp lại… Anh vẫn là anh của thuở nào, chỉ khác một chút: giờ anh đã là thầy tu! Vẫn với cái dáng vẻ chân quê mộc mạc, vẫn với ánh mắt trong sáng trìu mến, vẫn như những ngày xưa. Nhưng trong anh thì tràn đầy nguồn năng lượng hạnh phúc.
Trò chuyện với mình, anh bảo một người lữ khách trước khi ra đi hoặc lên đường cũng lựa chọn cho mình một đôi chân vững chắc, một ý chí sắt đá kiên cường và chuẩn bị những hành trang đầy đủ rồi mới lên đường. Thế mà nửa đường gặp khó đã phải dừng lại bỏ cuộc.
Vì vậy con đường tu hành cũng là một con đường nhiều chướng ngại, gay go. Nó không chỉ đơn giản là vào chùa rồi xuống tóc là xong, là thành chánh quả mà đó chỉ là một sự bắt đầu, mình phải biết áp dụng giáo lý của Phật vào cuộc sống “để xé lòng mình ra khỏi vỏ cứng kiêu sa, ích kỷ, tham lam… Biết dung hòa được các vị chua, cay, mặn, ngọt…, làm thành những món ăn ngon miệng không chán. Buồn, vui, sướng, khổ… đều là yếu tố cần thiết cho tinh thần và làm đẹp cuộc đời, vậy thì cớ chi mà mình cứ biết mỗi một việc: buồn ơi là buồn”.
Anh bảo từ khi vào cửa Phật, anh cảm thấy “cuộc đời phong phú, đẹp đẽ hơn lên. Tình người nơi Phật tử, tình đạo Phật, như ánh mặt trời tuôn trào khắp nơi…”. Cuộc sống nơi cửa Phật cùng anh em huynh đệ và quý thầy giúp anh nhận diện rõ mình và quan sát mình kỹ hơn để thấy rằng mình còn nhiều lầm lỗi, càng tu anh càng “thấy mình có nhiều lỗi” để rồi phải quyết tâm tu tập chuyên cần tinh tấn hơn bởi “tu là tìm lỗi mình và sửa” mà…
Anh nói đừng bao giờ giữ lấy gì riêng cho mình bởi nó là nguyên nhân của buồn đau. Hãy hy sinh những sở thích riêng của mình để lo cho mọi người được an vui, ta sẽ được niềm vui cao đẹp, bao la hơn và nhận được giá trị của cuộc sống… “Hạnh phúc bền vững nhất là được làm người phụng sự em ạ”, anh chân thành khuyên tôi, một đứa em nhỏ cũng có khát khao được đi như anh.
“Thay đổi quan niệm, là thay đổi cả cuộc đời, hãy cảm ơn những đau buồn thất bại bởi đó chính là chén thuốc đắng tẩy rửa tâm hồn mình. Thật ra buồn-vui-sướng-khổ đều là tặng phẩm quý của trần gian này. Ta nên đón nhận với lòng biết ơn thanh thoát”, tôi như thấm từng lời của anh!
Cuộc trò chuyện ngắn của anh - một “thiên thần quét lá”, một người anh lớn đã cho tôi ngộ ra rằng: Đạo Phật là “đến để mà thấy” chứ không ngôn từ nào diễn tả được hết. Chỉ có sống trong nó và cùng thở với nó thì ta mới hiểu cái cảm giác đó là như thế nào. Cuộc sống do ba mẹ cho ta và cách sống là do ta chọn. Hãy đi con đường mà tốt cho nhiều người và mình thấy được sự an lạc nơi ấy…
Như Danh