Mẹ ơi! Nếu có ai hỏi điều làm con hạnh phúc nhất trên đời và động lực khiến con có thể học tốt khi cơ thể mang nhiều bệnh tật, thì câu trả lời duy nhất của con đó là “Mẹ”.
Mẹ thật giản dị, đơn sơ, không bao giờ son phấn, làm đẹp cho mình dù là lễ, tết. Nhưng con biết ẩn sau vẻ ngoài đơn sơ, giản dị ấy là một tình thương con rất mãnh liệt. Từ nhỏ, con đã lớn lên trong tình thương và sự dạy dỗ nghiêm khắc của mẹ. Mẹ dạy con từ lời ăn tiếng nói cho đến cách cư xử. Phải làm thế nào cho đúng và không được làm gì v.v…. tất cả phải đều thông qua ý mẹ. Đến bây giờ, dù là một sinh viên đại học, nhưng trong cách ăn mặc, con vẫn theo ý kiến của mẹ đầu tiên. Ai đó sẽ bảo con quá phụ thuộc vào mẹ và không có quyền riêng tư, nhưng không, con biết rằng mẹ luôn tôn trọng và sẵn sàng lắng nghe ý kiến của con. Trước một sự việc, hai mẹ con mình thường cùng nhau trao đổi để tìm ra tiếng nói chung, chỗ nào mẹ không am hiểu, mẹ luôn tôn trọng ý kiến của con.
Là một cô bé mang trong mình nhiều bệnh tật, hằng ngày phải uống thuốc để duy trì cơ thể được ổn định, nên con không được thông minh như bạn bè, con chỉ có thể cần cù bù vào những chỗ mình thiếu và cố gắng đạt kết quả cao cho mỗi năm học. Chính tình thương của mẹ đã giúp con vượt qua những nỗi đau bệnh tật và cố gắng học để thi đậu vào đại học như hôm nay. Con nhớ vào năm lớp 12, một lần con có bài kiểm tra toán, đêm trước ngày kiểm tra con bị sốt mê man nhưng vẫn cố ngồi dậy học. Hơn hai tiếng đồng hồ, con ngồi trên bàn học với một tinh thần dù gục ngã cũng không bỏ cuộc. Vì ngoài việc ấy ra, con không biết phải làm gì để giúp mẹ, để mẹ được vui. Chỉ cần mẹ được vui là con có thể làm tất cả. Con vẫn nhớ như in nụ cười, niềm hạnh phúc vô biên của mẹ khi con đậu vào đại học. Mẹ đã không ép buộc cũng không tạo áp lực cho con những ngày đi thi cũng như trong việc chọn ngành nghề, mẹ chỉ nói với con một điều đơn giản rằng: “Con thích gì thì học nấy, hãy làm bài hết khả năng mình, không đậu thì xem như phước đức mình còn kém”. Mẹ ơi! Bé Tuyền rất tự hào vì có một người mẹ như mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm!
Vào Sài Gòn học là một bước ngoặc lớn của đời con. Vì đây là lần đầu tiên con xa mẹ đến sống ở một vùng đất mới, một thành phố đầy tiềm năng phát triển. Khi lên xe, mẹ ôm con vào lòng, xe đã chạy nhưng mẹ vẫn đứng trông, con chỉ kịp nói vọng về trong lòng: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, mẹ không được khóc đó nhé!”. Xa mẹ rồi, những đêm buồn con lại nghĩ về mẹ, bao nỗi niềm muốn tâm sự cùng mẹ không còn được nữa. Xa mẹ rồi, ngày 8/3 con không được tặng hoa cho mẹ, nhớ ngày còn ở quê vào ngày của mẹ, ngày phụ nữ con đều tặng mẹ món quà hay cây hoa hồng tươi thắm bằng tiền tích góp của mình. Xa mẹ rồi, con không thể tặng mẹ điều gì chỉ có thể nói với mẹ qua điện thoại “mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!”.
Cũng chính nhờ mẹ mà con đã ăn chay. Đó là lần mẹ bệnh nặng rất lâu khỏi, con không biết phải làm gì nên đã đứng trước Phật mà phát nguyện rằng: “Nguyện mẹ hết bệnh, con sẽ ăn chay hai năm, mỗi tháng mười ngày”, nhưng vì không nhớ rõ ngày nên con đã ăn chay trường như mẹ luôn. Hai năm nguyện đã trôi qua nhưng con đã không ăn mặn lại, đến nay đã được năm năm. Khi vào đại học, những lúc phải dự tiệc hay liên hoan, con vẫn không thể ăn mặn lại được. Con cảm thấy ăn chay thú vị lắm, đơn giản và làm cho tâm mình không sân si nhiều như trước nữa. Con không ghét ai dù họ mỉa mai, châm học hay vu khống con một cách vô lý. Con chỉ im lặng, tự nói với mình rằng: “Mình không làm gì hết, chư Phật biết là được rồi”. Cũng chính vì vậy mà con hiểu mẹ hơn, những điều mẹ đã âm thầm làm cho con, những lời dạy bảo nghiêm khắc của mẹ đã giúp con khôn lớn, trưởng thành.
Hiện tại, dù thân thể mang nhiều bệnh tật làm con đau đớn, nhưng tình thương mà con dành cho mẹ là bất diệt, con tin mình sẽ vượt qua tất cả, sẽ học thật tốt để mẹ được vui. Có người đã hỏi con: “Đau bệnh hoài thế này làm sao học nỗi?”. Con trả lời rằng: “Sao lại không, vẫn học chứ, đau hoài mà vẫn học tới bây giờ đó thôi!”. Con tin chư vị Phật, Bồ-tát sẽ gia hộ cho con hoàn thành nguyện ước đó.
Thanh Tuyền