Ngày mới thay màu nắng ấm
Bầu trời lắng trong. Cánh gió nhẹ lay mớ tóc phơi sương.
Hương trầm thơm thảo mơ màng ngát đưa.
Ngày mới thay màu nắng ấm
Bầu trời lắng trong. Cánh gió nhẹ lay mớ tóc phơi sương.
Hương trầm thơm thảo mơ màng ngát đưa.
Mùa Thu tháng Mười mang một nỗi niềm dìu dịu. Bắt đầu từ mùa Thu năm mười hai, tôi thường thích tung tăng trên sườn đồi, nơi có những dải hoa vàng lọt thỏm những màu xanh thẫm của bình nguyên, ngó lên chỉ thấy mây giăng, ngó ra thì toàn rừng rú. Mỗi chiều về, mảnh gió mồ côi heo hút qua góc đồi, buồn buồn như một nỗi nhớ của kẻ đương yêu…
Có một dạo, cũng đâu chừng giữa thu, mỗi tối đi làm về, bạn luôn mang qua nhà tôi một nhành hoa sữa. Tôi để những nhành hoa trên bệ cửa sổ, hương leo cả sang nhà hàng xóm…
Đã lâu rồi không viết, không suy tư và cũng chẳng muộn phiền... ta thấy đời có chút bình yên, thanh thản. Những tháng ngày trôi qua thăng trầm và nghiệt ngã đã và đang dần ngủ quên trong tâm trí và đi vào dĩ vãng.
Nó chạy về nhà và vội vã lên trên cái gác xép chật hẹp, vùi đầu vào trong chăn khóc. Lúc sau nó bật dậy đóng chặt cửa lại, lục tìm con dao trong ngăn kéo. Con dao nhọn và sắc đến nỗi làm nó giật mình, nó đưa tay lên để sờ, cảm giác như chưa kịp chạm đến lưỡi dao mà mấy ngón tay nó đã ứa máu. Đau. Đau đến nỗi tỉnh dậy cả lý trí, có những khao khát cháy bỏng mà cái chết không thể khỏa lấp được, nó bỗng khóc to hơn. Còn mẹ, còn thằng em út những con người quan trọng nhất trong cuộc đời nó, nó không muốn chết nữa vì nó không thể chết được.
Am mây như còn ẩn mình trong sương trắng, cái lạnh đông tàn như rét buốt tâm can, Lão Thiền ông ngồi một mình nhàn hạ, bẻ từng nhánh cây rừng, nối duyên lành cho từng ngọn lửa bốc cao, lách ta lách tách ngọn lửa reo đều, am tranh như thêm tình nồng ấm, bếp Thiền thoảng một thoáng hương thơm ngát, hương của ấm trà mới đun còn nồng thắm, hơi ấm của bồ đoàn còn vương vấn LãoThiền ông.
Trang 12 / 23