Vĩnh Minh Tự Viện

Wednesday, May 01st

Last update09:58:49 AM GMT

Đường dẫn hiện tại Văn Hóa - Văn Học - Nghệ Thuật Truyện Loài Hoa Dại

Loài Hoa Dại

Email In PDF

Phượng  lại khóc nữa rồi! Ngày nào cũng thế vừa bước chân vào lớp là tui con trai nhao nhao bu quanh trêu ghẹo. Dường như những giọt nước mắt của Phượng rơi xuống làm cho bọn hắn thích thú, lại còn chọc phá hơn.

Những lúc như thế Phượng chỉ biết khóc, buồn bã bỏ ra ngoài hành lang thui thủi một mình, Nhưng những trêu ghẹo vẫn còn văng vẳng bên tai xé nát cõi lòng Phượng.

Hôm nay mới vừa bước chân lên cầu thang tụi con trai đã đứng chờ sẵn đó rồi, nhao nhao reo lên.

Kìa tụi bây ơi! Đứa con hoang tới kìa.

Ê! Tụi bây! Nhìn cô bé bị từ chối vô thừa nhận hôm nay mặc áo mới kìa.

A! Đứa con không cha khóc rồi bây ơi!

Cứ thế, tụi nó không tha cho Phượng, cứ chọc, cứ phá cho đến khi Phượng khóc bỏ đi mới thôi. Phượng buồn vì số phận đã đành mà buồn hơn nữa mỗi ngày càng bị trêu ghẹo chừng nào thì càng làm cho niềm tủi hận trong lòng Phượng dâng lên.

Ngày xưa, mẹ Phượng và người đàn ông kia thương nhau, mẹ Phượng nghe những lời ngon ngọt đầy hứa hẹn của ông ta mà đành nhẹ dạ, khờ dại trao thân gởi phận. Đến khi mẹ Phượng biết mình đã có thai đến bảo người đàn ông kia làm lễ cưới như những lới hứa hẹn. Mẹ Phượng tưởng đâu người đàn ông kia vui mừng chấp nhận nhưng không ngờ ông lại đối xử hết sức phủ phàn với mẹ Phượng. Ông không chấp nhận, không có trách nhiệm về cái bào thai kia, nó không phải là sản phẩm của ông đã tạo ra. Thế là ông bỏ mặc mẹ Phượng trong cơn đau đớn tuyệt vọng , đi tìm người đàn bà khác. Đã bao lần mẹ Phượng đã nghĩ đến cái chết chôn vùi đi niềm đau, tủi hận, sự đen bạc của tình người. Nhưng bà đã nhớ tới đứa con vô tội, bà chết đành rồi nhưng đứa con này có tội tình chi phải chết oan uổng. Bà ngượng ngạo mà sống mặc cho những lời than trách, chê bai, bàn tán của bao người. Phượng sinh ra trong niềm đau, tủi hận ngập lòng của bà.

******

Lời Bình:

Kìa em! Sao em lại tàn nhẫn thế, có bao giờ anh thấy em tàn nhẫn như thế đâu! Loài hoa dại nằm khép nép bện vệ đường kia, nó tự biết thân phận bất hạnh của đời mình, không người phun phân, không người chăm sóc. Nó không dám ngẫng cao đầu, kiêu sa, khoe sắc như những loài hoa đài cát phong lưu.

Sao em lại nỡ ngắt nó đi! Rồi lại quăng xuống bụi đường, giẫm gót giày đầy bùn đất của em lên. Mặc cho những lời van xin,  khóc lóc thầm lặng của nó. Đừng em ạ, đời nó đã khổ nhiều rồi! Bất hạnh lắm rồi! Em đừng vui cười trên  niềm đau của nó nữa. Em không cảm thông nâng đỡ cho đời nó thì thôi chứ đừng mang lại đau thương cho nó nữa nghe em. Em hãy dang rộng vòng tay ra ôm nó vào lòng để những niềm đau, những tủi hận, bất hạnh của đời nó chảy vào hồn em. Em hãy san sẻ vỗ về những sầu hận đó để nó có thể ngẫng cao đầu mĩm cười với trăng sao.

Em nhìn đàn bướm đẹp ngàn màu bay lượn quanh giàn hoa trước sân em đó. Nó say mê rắc phấn, hút mật đến khi no say nó lại biến thành con sâu độc, đục nát cả gian hoa. Em đừng học theo thái độ bội bạc của con ong, cánh bướm kia, người ta nguyền rủa, đem chất độc diệt đời em mất
Sưu Tầm