Uống trà cũng là cơ hội thực tập để sống sâu sắc. Tại sao gọi là sống sâu sắc? Bởi vì, sự sống có nhiều mức độ. Có khi, bạn sống nhưng không sống. Thân ở đây, nhưng tâm đã đi mất rồi. Có khi, bạn sống chỉ trong giây lát thôi, rồi tâm lại chạy rong ruổi về tương lai hay quá khứ. Có khi, bạn sống nữa chừng, nghĩa là sự cảm nhận và ý thức về sự sống có vẻ mơ hồ, không thật lắm, giống như ăn mà không cảm thấy ngon bởi tâm bạn bận lo nghĩ nhiều chuyện, vướng vấn về cái gì đó.
Cát Tường ngày 25 tháng 3 năm 2010
Bạn trẻ thân
Theo thường lệ, sau công phu sáng, mình pha một bình trà nóng để thiền trà. Hồi còn ở Làng Mai hay Từ Hiếu, mình thuờng uống trà với anh em, nhưng ở Cát Tường, mình uống trà với Bụt. Pha ly trà thơm tho đầu tiên, mình dâng lên Bụt. Pha ly thứ hai, mình mới mình.
Uống trà cũng là cơ hội thực tập để sống sâu sắc. Tại sao gọi là sống sâu sắc? Bởi vì, sự sống có nhiều mức độ. Có khi, bạn sống nhưng không sống. Thân ở đây, nhưng tâm đã đi mất rồi. Có khi, bạn sống chỉ trong giây lát thôi, rồi tâm lại chạy rong ruổi về tương lai hay quá khứ. Có khi, bạn sống nữa chừng, nghĩa là sự cảm nhận và ý thức về sự sống có vẻ mơ hồ, không thật lắm, giống như ăn mà không cảm thấy ngon bởi tâm bạn bận lo nghĩ nhiều chuyện, vướng vấn về cái gì đó. Cho nên, sống sâu sắc là thân ở đâu thì tâm ở đó. Thân tâm nhất như là trạng thái căn bản của thiền tập. Thực tập bất cứ phương pháp nào đưa tâm về với thân trong giây phút hiện thực là đạt được thiền. Lúc ấy, bạn mới thật sự sống sâu sắc. Còn nếu tâm ở một nơi, thân ở một nẻo thì bạn có thể không sống hoặc sống rất ít hoặc sống nữa vời, vì vậy sự sống ẩn hiện như một bóng ma. Nói theo kinh Kim Cương, sự sống là mộng, huyển, ảo…
Hôm nay trời mưa, mình đi vào trường học giúp cho Việt, rồi mình đi thăm một người bạn từ Việt Nam trở về Mỹ, cho đến chiều mình mới trở về tu viện. Về tu viện, mình cảm thấy khỏe trong lòng ghê. Mình ra ngoài hiên để ngồi nghe mưa hát. Cơn mưa ở đây nặng hạt như cơn mưa ở Huế. Bỗng dưng, mình nhớ quê hương, nhớ mẹ, nhớ em, nhớ bạn bè, nhớ ngôi nhà "Ân Tình", nhớ hồ cá, nhớ hòn non bộ, nhớ vườn rau… Đúng như lời ca: "Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa". Anh Sơn viết đúng tâm sự của mình quá! Mình trở về với hơi thở để sống với hiện tại. Cơn mưa đang hát, và mình đang thở. Mình có mặt cho cơn mưa, nghe cơn mưa hát, và mình vui trở lại liền. Nỗi buồn, nỗi nhớ chỉ là ký ức, kỷ niệm. Bạn có thể làm kỷ niệm ấy đẹp hơn trong giây phút linh thiêng của hiện thực. Nghe mưa để yêu thương mẹ, yêu thương em thêm đậm đà. Vì sao? Bởi mình nghe được cơn mưa. Cơn mưa đưa mình về với sự sống sâu sắc trong ấy mẹ và em vẫn có trong trái tim mình. Mình có cảm tưởng là mình có thể sờ được mẹ và em.
Bạn trẻ ơi! Mình ở đây một mình giống như đang nhập thất, bởi chẳng có ai trong khu rừng mênh mông này. Mình yêu cánh rừng này lắm. Nó yên tĩnh quá, xanh tươi lạ, sống động ghê! Lắng nghe sâu hơn, cánh rừng này có biết bao là chim chóc, sóc, nai, sâu, bướm… Như thế, mình đâu có ở một mình. Cảm giác một mình là một ảo tưởng do mặc cảm cô đơn tạo nên. Sự sống ở cõi này đâu phải chỉ có loài ngoài. Ý thức sự có mặt của muôn loài mình sống cẩn trọng và có trách nhiệm hơn, biết tôn trọng sự thiêng liêng của muôn loài.
Từ từ, mình sẽ khám phá ra bí mật của cánh rừng, bắt đầu thương yêu và gần gũi với nó. Mình đã đi khắp hết ngõ ngách của khu rừng. Nó rộng hơn mình tưởng, bởi phía sau là cả cánh rừng ngàn mẫu không có người ở. Mình đã từng đi hiking một mình vào một buổi chiều hoàng hôn. Hôm thứ Bảy, mình hướng dẫn bọn trẻ thám hiểm trong khu rừng, và chính vì thế chúng mình đã tìm ra được cái hồ thiên nhiên với biết bao là loài chim chóc, muông thú. Bạn trẻ ơi! Từ từ, mình sẽ khám phá khu rừng nội tâm. Mình thấy rõ tâm ý hơn mỗi ngày. Mình thấy mình già hơn ông già của mình nữa. Mình đang có cảm giác chân cứng đá mềm trên con đường khám phá khu rừng mới. Bạn hãy chờ đợi sự khám phá này nhé.
Chân Pháp Đăng