Em ơi!
Nếu em có nhiều căng thẳng, lo âu và phiền muộn trong đời sống thì em hãy đến Tu Viện Cát Tường! Tôi sẽ đưa em đi dạo một vòng trong cánh rừng xanh mát. Em sẽ có bình an và khỏe khoắn liền. Chúng mình sẽ rong chơi trên các đường mòn mà không cần phải làm gì hết. Tôi đặt tên các con đường ấy là “Đường Xưa” để nhớ tới thầy tôi mà cũng để nhớ tới Bụt. Thầy tôi viết về cuộc đời của Bụt như một con người biết thương, biết cảm, với bao nhiêu khó khăn, thử thách trong đời sống nhưng Người vẫn sống thong dong, tĩnh lặng. Có Bụt là có tỉnh thức, có tình thương. Dọc con Đường Xưa, em sẽ thấy các thiền ngữ như:
‘Mỗi hơi thở nhẹ, từng bước rong chơi’,
‘Về đâu cuối phố,về đâu cuối trời, xa xăm tôi ngồi, tôi tìm lại tôi’,
‘Ý về muôn vạn nẻo, thiền lộ tâm an nhiên, từng bước gió mát dậy, từng bước nở hoa sen’…
Thiền ngữ nhắc nhở em trở về với sự sống trên mỗi bước chân.
Rừng cây ở đây sao êm mát lạ thường! Em sẽ nghe tiếng hót thanh thót của nhiều loài chim. Tôi thích nhất là tiếng hót của chim sơn ca. Tiếng hót trong suốt như pha lê, tươi vui như ánh sáng rực rỡ của buổi bình minh. Thế mà, trong các loài chim ấy lại có hai vợ chồng chim cú mèo. Tiếng kêu của chúng giống hệt tiếng mèo con như đang có tâm sự buồn. Lần đầu tiên nghe, tôi cảm thấy xót thương cho đôi vợ chồng cú mèo lắm! Nhưng rồi tiếng kêu ấy cũng trở nên quen thuộc, bình yên mà yêu thương. Em sẽ thấy các chú sóc màu đen tinh nghịch, ưa leo cây thoăn thoắt và thường kêu thành tiếng như muốn biểu lộ niềm vui có mặt bên nhau.
Tôi sẽ đưa em qua vườn hoa hồng. Hoa hồng có nhiều màu sắc mà ở quê nhà không có. Hoa nào cũng tỏa hương thơm ngát. Chúng mình sẽ cùng nhau ngồi xuống uống từng ngụm trà nóng, thưởng thức từng đóa hồng nhé. Em sẽ cảm thấy cuộc đời này đáng yêu biết mấy! Em sẽ thấy thời gian ngừng lại, không gian mênh mông. Thế nào, em cũng cảm nhận được sự sống hiện về rõ ràng và linh động. Hạnh phúc sẽ tràn ngập hồn em.
Người ta thường ca ngợi vẻ đẹp của Thiên Đường hay Tịnh Độ. Thiên Đường ở đâu? Tịnh Độ ở đâu? Có người bảo: “Tịnh Độ ở Phương Tây cách đây mười vạn ức cõi Phật.” Có người lại bảo: “Thiên Đường là nơi Chúa Trời ngự trị. Nơi nào có Chúa Giê Su ngự thì nơi ấy có Thiên Đường…” Theo tôi, nơi nào có sự sống thì nơi ấy có Thiên Đường. Nơi nào mà em có thể thưởng thức được hoa hồng thì nơi ấy có Tịnh Độ. Nơi nào có tình thương thì nơi ấy có Thiên Đường. Nơi nào mà tâm em bình lặng thì nơi ấy là Tịnh Độ. Như vậy, em đâu cần đi xa tới mười vạn ức cõi Phật để thưởng thức vẻ đẹp tuyệt vời của Tịnh Độ. Em cũng chẳng cần một vị Chúa Trời ngự trị thì em mới có Thiên Đường. Thiên Đường có trong mắt em, có trong đóa hồng. Tịnh độ có trong trái tim bình an, tĩnh lặng của em. Em có thể kiểm chứng sự bình an, tĩnh lặng này trên mỗi chân đi, trong từng hơi thở.