Vĩnh Minh Tự Viện

Saturday, Nov 23rd

Last update09:58:49 AM GMT

Đường dẫn hiện tại Văn Hóa - Văn Học - Nghệ Thuật Truyện Bé Lan

Bé Lan

Email In PDF

Hôm nay thứ Sáu là ngày nghỉ của ba. Bé Lan đến ngồi trên chân ba, mỉm cười lên tiếng:

- Ba ơi! Con muốn trở lại Cát Tường.

- Vì sao?

- Bởi vì ....

- Con thích nơi ấy.

Cát Tường có niềm vui, có bình an, có thiền hành, có ngồi thiền, có tụng kinh, có buông thư... Thức ăn ở đó ngon. Ngày nào, thầy cũng leo núi với chúng con. Ba có biết leo núi là gì không?

- Leo núi tiếng Anh gọi là hiking. Có phải vậy không con?

- Dạ vâng!

Con kể thêm cho ba nghe về những lần chúng con sống ở đó nhé!

- Ừ! Con kể đi!

Chúng con đến tu viện vào sáng Thứ Bảy. Vừa bước xuống xe, thầy có mặt đó từ hồi nào. Thầy mỉm cười tươi và xá chào mỗi chúng con. Tự nhiên, đứa nào trong chúng con cũng đều xá lại thầy. Lần đâu tiên, con còn bỡ ngỡ, vì ở chùa khác, các thầy đâu có làm vậy. Vâng! Con có thấy ba mẹ xá chào các thầy nhiều lần. Lúc ấy con chưa hiểu tại sao mình phải xá chào như thế? Ở Cát Tường làm gì thầy cũng giải thích rõ ràng cho chúng con.

Thầy dạy:

- Hai tay chắp lại là biểu tượng cho một bông hoa. Bông hoa ấy có thể gọi là hoa sen, hoa hồng hay hoa lan. Tùy ý! Xá chào có ý nghĩa như thế này: Thở vào, đưa hoa sen lên vẫn nhìn người bạn, em nói thầm: “Sen búp xin tặng người.” Thở ra, xá xuống cho thành kính, em nói thầm: “Một vị Bụt tương lai.”

Thầy giải thích tiếp:

- Ai cũng có khả năng thương hiểu. Thương con mèo nên em chăm sóc cho nó. Thương con kiến nên em không giẫm đạp lên nó… Có tình thương trong lòng là đã có Bụt trong trái tim rồi. Các em có hiểu không?

- Dạ vâng!

Con kể tiếp nhá ba:

Sau khi chúng con nhận phòng ngủ, mẹ và cô Hồng lên xe trở về thành phố thì thầy đưa chúng con đi vào một cánh rừng thông rậm rạp, thẳng tắp, xanh tươi, mát mẻ. Rừng ấy có nhiều con đường mòn dài vô tận. Đi hoài không hết. Thầy dạy:

- Leo núi là cơ hội lắng nghe thiên nhiên. Chúng mình đã đánh mất liên hệ với thiên nhiên vì bận rộn, vì ham chơi các trò điện tử. Các em mở lòng ra cho thiên nhiên. Hãy cảm nhận sự mát mẻ, bình an của rừng cây. Các em lắng nghe thử có bao nhiêu loại âm thanh trong rừng này. Chúng mình sẽ đi trong im lặng để lắng nghe nhé.

Có lần, chúng con băng qua một cánh rừng đến một nơi gần bờ biển. Thầy bảo:
- Chúng mình ngồi chơi trên đồi cỏ này nhé!

Leo núi hơn cả giờ được ngồi xuống, chúng con thấy khỏe lạ! Thầy nói:

- Các em hãy nhìn về hướng biển, nơi có những tia nắng hồng xuyên qua cành cây. Các em thử vừa thở, vừa gọi thầm: “Nắng hồng ơi!”

Chúng con làm theo lời hướng dẫn của thầy và ba có biết chuyện gì xảy ra không?

- Chuyện gì?

- Con thấy nắng đẹp ghê! Màu nắng hồng lung linh rơi từng giọt, từng sợi trên những chiếc lá. Đó là lần đầu tiên con thấy những sợi nắng long lanh xuyên qua lá. Nắng trong rừng đẹp lắm ba ơi!

Chúng con leo núi gần hai giờ đồng hồ mới trở về tu viện. Vui quá nên chúng con không cảm thấy mệt chút nào. Thầy bảo:
- Các em có giờ chơi ngoài trời như đánh cầu vợt, thảy banh cà na… Chúc các em chơi vui. Thầy sẽ vào tu viện nấu bữa trưa!

Trong nhóm, con là bé nhất. Các anh chị dành hết trò chơi nên con vào nhà bếp thăm thầy. Thầy vừa xắt gọt vừa mỉm cười! Con thương thầy lắm, ba ạ! Trưa ấy, thầy nấu spaghetti, nước sauce ngọt ghê! Các bạn ăn rất ngon lành. Anh Tuệ, anh Vinh ăn tới hai đĩa. Thầy chia công việc cho chúng con. Thầy dạy:

- Về tu viện, các em sẽ tập chia sẻ công việc. Mỗi người giúp một đôi tay. Khi về nhà, các em nhớ giúp ba mẹ để họ bớt nhọc nhằn. Các em tập chăm sóc cho đời sống của mình. Thầy đã chia công việc cho từng người. Các em cứ nhìn vào bản phân công để làm việc. Nếu em nào chưa biết làm việc như chùi nhà vệ sinh, quét nhà thì hỏi thầy hoặc các anh chị lớn.

Chúng con làm việc vui ghê! Mỗi người một việc. Anh Khoa chùi cầu tiêu Nam. Mai Lan chùi cầu tiêu Nữ. Chi Lan và chị Quỳnh rửa dọn…

Sau giờ cơm trưa, chúng con được chơi với nhau. Đến chiều, thầy hướng dẫn chúng con ngồi thiền và tụng kinh. Thầy nói bằng tiếng Anh nên rất dễ hiểu. Ngồi thiền cũng đơn giản, ba ạ! Thầy dạy:

- Ngồi thiền là cơ hội trở về với chính mình, an trú trong hiện tại, có mặt trong sự sống. Thầy hướng dẫn từng câu từng chữ trong lúc ngồi thiền. Thật là dễ thực hành.

Sau ngồi thiền là tụng kinh. Chúng con được thầy hướng dẫn tụng kinh bằng tiếng Anh. Những danh từ trong bài kinh rất mới lạ nhưng chúng con hiểu dễ hơn tiếng Việt. Còn nhiều sinh hoạt nữa. Con thích Cát Tường vì thầy luôn có mặt, hướng dẫn, vui chơi và thực tập với chúng con.

- Được! Tuần này ba đích thân đưa con về tu viện.

Chị Khanh là mẹ của Lan nói:

- Em cũng muốn đưa các con với anh để thăm tu viện và thăm thầy.