Hôm nay trời trong xanh, nắng mai ấm áp không có một gợn mây. Lang ra vườn ngồi trên chiếc cầu làm bằng cây thiên nhiên để uống trà. Những cây poplars mọc san sát, rậm rạp bên con suối năm nao che hết ánh nắng mặt trời làm cho khung viên tu viện quá âm u, hoang dã. Mới về đến Cát Tường, Lang đã xin phép bà mẹ thiên nhiên hạ những cây ấy cho sân chùa có thêm không gian và ánh sáng. Vỏ cây poplar màu trắng có nhiều đường nét hoa vân pha trộn nhiều màu tô điểm cho vỏ cây thêm đẹp. Lang dùng các thân cây làm chiếc cầu nho nhỏ. Ba của sư cô Triêu Nghiêm cũng có làm chiếc cầu khác lớn hơn, chắc hơn và đẹp hơn ở trên kia bờ suối gần lối mòn Đường Xưa.
Ở tu viện Cát Tường, Lang có nhiều thời gian để sống. Lang cố tình tập luyện làm công việc trong ngày thật thong thả trong chậm rãi. Như bao nhiêu công việc khác, pha trà, uống trà, đi dạo, Lang làm bằng tất cả sự cẩn trọng. Pha trà, Lang ý thức về từng cử động như chế nước sôi vào bình trà, thở vài phút cho ra vị trà, rót trà từ bình qua tách, nâng ly lên, cảm thấy hơi ấm của ly trà trong bàn tay, ngửi hương trà thơm… Nhờ thế, Lang dừng lại được tính lật đật, lăng xăng, phóng đãng và đồng thời thấy rõ mình sống thật trong buổi trà đạo. Biết uống trà là biết nghệ thuật cao nhất của thiền. Lang cũng ý thức được nắng rơi, trời xanh, rừng cây, lá vàng… Lang nghe nhiều thứ tiếng nơi cánh rừng trong đó có tiếng chim ca líu lo, tiếng gió hát vi vu... Niềm vui lớn nhất trong đời sống là cái biết sáng ngời về sự thật là mình đang sống và cảm nhận được sự sống.
Đang hạnh phúc, Lang nghe tiếng gọi.
- Chào anh Lang! Em là mây! Hôm qua được đi dạo trong rừng với anh và nắng mai, em thích quá!
- Em ở đâu? Sao tiếng nói của em trong trẻo và vui rộn rã thế!
- Hi, hi, hi! Dạ! Em đang ở trong chén trà của anh.
- Em nói sao?
- Thì..! Em đã biến thành nước và đang cười trong ly trà của anh đây nè.
- Ồ! Tuyệt quá!
- Năm xưa, vị Ân Sư cũng thường nhắc nhở các đệ tử: “Khi uống trà, các con hãy nhớ là mình đang uống mây.” Nghe vậy, Lang thích lắm! Nó có tính thi ca, nghệ thuật nhưng hôm nay nghe mây nói, Lang sực hiểu ra lời dạy thâm sâu của Ngài.
- Mây à! Em chuyển biến linh động mỗi giây mỗi phút làm cho người ta không tài nào nhận ra sự hiện hữu của em. Nhìn bầu trời hôm nay, anh cứ tưởng chỉ có bóng nắng với nền trời xanh biêng biếc. Em xuất hiện bất ngờ quá. Em biểu hiện thật tuyệt vời! Cám ơn em tới thăm anh.
Nàng cảm thấy ấm áp cả con tim vì có người biết trân quí sự sống của nàng. Nàng tâm sự tiếp:
- Em có mặt với anh mỗi ngày. Sáng nào, anh cũng uống trà. Anh thường ngồi pha trà trên chiếc ghế gỗ màu nâu trong phòng khách cạnh thiền đường. Anh làm cái gì cũng từ từ, cẩn trọng nên em không dám lên tiếng sợ làm mất đi không khí yên tĩnh của buổi ban mai.
- Em thật là người bạn hiểu biết! Từ đây, anh sẽ cố gắng nhớ rằng em luôn luôn có mặt cho anh.
- Vâng! Em không chỉ có mặt ở trong ly trà thơm mà còn có mặt nơi lá cải, lá ngò, cọng cỏ, bông hoa, cây rừng, con suối, đám mây, cơn mưa… Anh hãy nhớ gọi tên em nhé. Và có thể, anh sẽ nghe em cười rộn rã, tươi vui trong từng mạch máu, mỗi tế bào của anh.
Lang sung sướng trả lời với người bạn thân yêu.
- Vâng! Anh sẽ nhớ!