Nguồn ơi!
Mình là Suối đây. Đọc thư bạn, Suối cảm thấy vui lắm. Thầy bảo rằng: “Chừng nào hồi âm cho bạn thì Suối hãy cám ơn bạn ấy giúp thầy.” Nhờ sự khích lệ tinh thần của bạn, thầy mới có cảm hứng (motivation) viết được nhiều truyện ngắn.
Trên đời này, tình bạn là đẹp nhất. Yểm trợ tinh thần là món quà quí nhất bởi vì nó còn mãi trong tâm hồn. Vật chất, tiền bạc cũng cần nhưng chúng chỉ là vật ngoài thân. Tạm bợ, mong manh.
Lá thư của bạn thật là chân tình! Nó nuôi dưỡng mình lắm. Mình không có giỏi dang như bạn ca ngợi đâu! Từ ngày trở về quê hương, mình vẫn còn chập chững trên con đường thực tập. Tu tập không phải là chuyện dễ ngươi. Chuyển nghiệp rất khó mà sống chánh niệm mỗi phút giây lại khó hơn cả ngàn lần. Mình phải cố gắng lắm mới giữ vững công phu tu tập mỗi ngày. Nhờ thế, mình nuôi được niềm vui, sống sâu sắc, chăm sóc mảnh vườn tổ tiên và chia sẻ tình thương cho Cành.
Mình thích hai bài thơ của Nguồn lắm. Thơ thật hay, thật buồn nhưng vẫn có tia sáng hy vọng.
“Miền cát nóng Lạc Đà chân bé bỏng
Khúc độc hành thinh lặng vượt cuồng phong
Đêm qua chưa mà trời sao vội sáng
Vẫn lưu đày với viễn mộng mênh mông!”
“...Nghe chừng như
Mùa thu về - lá đổ chiều loang
Nghe nỗi đau - rưng rức
Bẻ bàng cuộc lữ
Về thôi em, kẻo lỡ
Ánh trăng vàng.”
Mình từng bôn ba tìm kiếm hạnh phúc ở chốn đào nguyên, nơi tịnh độ hay cõi bất diệt. Tìm mãi mà không thể nào gặp. Vô tình! Không cố ý đi tìm, trở về quê hương, mình gặp lại hình ảnh vườn cải hoa vàng trước ngõ. Lúc ấy, mình đứng yên bất động, hạnh phúc ngập tràn, nước mắt ràng rụa. Một hình ảnh tuổi thơ tuyệt vời. Nó làm ấm áp cả linh hồn khát khao. Từ đó, mình ở luôn nơi chôn nhau cắt rún để cuốc đất trồng hoa, săn sóc ruộng vườn.
Hiện giờ ở núi mây, mình có trồng một vườn cải không phải để ăn lá xanh mà để có một vườn cải hoa vàng tươi sáng.
“Nắng lên rồi
Lá tùng lung linh màu ngọc
Theo gió đong đưa
Như vẫy gọi, như múa ca
Chiều qua, em đến thăm
Mang theo lá ngò, hương quế,
Thơm ngát tình quê.
Nhớ mẹ!
Lòng con ngậm ngùi ngấn lệ.
Mấy mươi năm xa cách,
Làm kẻ kiếm khách phong trần
Nung nấu lòng son tìm kiếm...
Nơi nao là lối đào nguyên
Chốn nào là cõi tịnh
Cành mai nào nở hoa vàng bất diệt.
Mười năm dãi dầu sương gió,
Bảy năm lặn lội tuyết sơn.
Hôm nay, ánh nắng về
Sưởi ấm lòng son.
Những nụ hoa vẫn còn chưa chớm nở,
Những ngọn lá còn ẩn mình trong giấc ngủ bình yên,
Mà tâm con rào rạt một mùa Xuân
Có mẹ, có mai vàng, đào thắm
Có pháo đỏ, mứt thơm
Có đôi mắt ngây thơ đầy mộng đẹp.
Mẹ ơi! Hai mươi năm qua
Bướm lạc quê hương
Nay tìm về
Nơi vườn cải hoa vàng.”
Mình là con bướm lạc quê hương. Nay nhờ vườn cải hoa vàng, mình tìm ra quê hương, gặp lại mùa xuân bất diệt.
Quê hương này không phải là mái nhà ở Phá Tam Giang, là cửa biển Thuận An đâu mà nó là sự sống. Quê hương này là quê hương tâm linh, nơi ấy mình tìm ra chính mình. Tâm rong ruổi trở về với thân trong phút giây linh thiêng của hiện tại. Mình không còn bơ vơ nữa.
Vườn cải hoa vàng là thực tại. Nắng mai là thực tại. Ly trà là thực tại. Mùa xuân nở trên chồi non lộc mới. Mùa xuân về khi lá điểm nụ cười. Đều là bất diệt.
Mỗi ngày, mình quyện lòng vào trong nắng mai, trở thành nắng mai. Mình cảm giác ấm áp cả thân thể lẫn tâm hồn. Uống trà mỗi sáng, mình nếm được hương vị thơm ngon của ly trà nóng. Chỉ thế thôi cũng đủ làm cho mình hạnh phúc lắm rồi.
Không những mình thích nhìn lá xanh mà còn sờ lá mỗi lần đi vào rừng. Lá mịn màng, lá mát dịu. Mình trở thành lá, mình là lá. Từ ngày biết cách hội ngộ với sự sống, mình trở thành người yêu của thiên nhiên. Thiên nhiên là người tình thắm thiết (intimate love) của mình. Thiên nhiên nuôi dưỡng niềm vui và trị liệu niềm đau cho mình. Mình thật sự biết sống bằng cả con tim và tâm hồn. Mình cảm thấy hạnh phúc được trở về với sự sống.
Lần sau mình sẽ nói về núi mây cho bạn nhưng bạn hãy viết về Pune trước nhé. Có lẽ mình sẽ khoe với thầy. Chúc bạn một đời vui.
Tạm biệt!
Suối