Vĩnh Minh Tự Viện

Saturday, Nov 23rd

Last update09:58:49 AM GMT

Đường dẫn hiện tại Văn Hóa - Văn Học - Nghệ Thuật Truyện Đẹp Mãi

Đẹp Mãi

Email In PDF

Sáng nay, nắng mai không đến thăm bởi trời dầy đặc là mây! Thức dậy, Lang cảm thấy hơi buồn. Thay vì đi dạo chơi trong rừng, Lang mặc áo nhật bình đi vào thiền đường ngồi thiền. Lang thường mời ba ngồi thiền chung vừa tạo cơ hội cho ba thực tập, vừa có bạn cho vui. Ba của Lang mất cách đây hơn 40 năm. Lúc ấy, Lang còn bé lắm. Lang không nhớ rõ khuôn mặt, hình dáng, và con người của ba. Bà con hàng xóm kể rằng ba là người rộng lượng, ưa giúp người nghèo, thương trẻ mồ côi, tốt với hàng xóm, lo lắng cho bà con, có hiếu với ông bà, tổ tiên. Năm Mậu Thân ở Huế có hàng triệu người đói khát, chết chóc. Ba đi thuyền vào Đà Nẵng xin gạo, mua gạo, lượm gạo chở ra quê nhà giúp bà con xóm làng.

Mời ba ngồi thiền là cách giúp cho Lang tiếp xúc với ba. Lang không thể nào có hạnh phúc trọn vẹn nếu Lang cảm giác xa cách, lạ lùng với ba. Ba là gốc rễ của đời Lang.

Lang thích ngồi thiền. Thiền tập mỗi ngày giúp tâm hồn Lang trở nên yên tĩnh. Những suy nghĩ lao xao, lo lắng buồn phiền và nhớ nhung vơ vẩn từ từ lắng xuống. Lang thấy rõ hơn về mình và cuộc đời. Thiền duyệt là niềm vui bất tuyệt. Không có niềm vui nào quí báu hơn. Ngồi đã lâu, Lang mở mắt ra thì thấy nắng mai ngồi cạnh bên.

- Chào anh Lang! Sáng nay, em đến muộn. Em bận mở cửa trời, xé vầng mây để xuống với đất mẹ, ruộng vườn, thiên nhiên và mọi loài. Thấy anh ngồi yên như tảng đá nên em rơi nhè nhẹ qua cửa sổ ngồi bên anh. Em không biết ngồi thiền nên em ngắm đức Thế Tôn. Anh ngồi đẹp lắm. Khung cảnh ở đây thật vẳng lặng như mây trời thanh vắng!

- Cám ơn nắng mai đến thăm anh! Em đến như bà mẹ về an ủi, vỗ về đứa con thơ. Có em, sao anh cảm thấy ấm áp trong thân thể và cả tâm hồn!

“Em về, rừng cây tỏa sáng

Em về, hoa lá xanh tươi

Em về, lòng đất nở hoa

Em về, hạnh phúc lên ngôi

Em về, chim hót líu lo

Em về….

Lang đang suy nghĩ để làm nốt bài thơ ca ngợi bạn thì nắng mai lên tiếng:

-   Cám ơn anh Lang! Em biết anh là thi sĩ.

-     Bây giờ, em mời anh đi chơi như mọi ngày nhé!

-  Vâng! Chúng mình cùng đi!

Mở cửa, Lang đang mang dép thì nắng mai thầm thì bên tai.

-  Hôm nay, em muốn giới thiệu với anh người bạn mới. Đây là bạn mây. Nhà bạn ở gần nơi em chung một khung trời, nhưng nhà bạn là nhà di động. Bạn mây thường bay thong dong khắp bốn phương trời.
Lang nhìn mây thân thiết và lên tiếng:

-  Ồ! Tuyệt vời quá! Xin chào bạn mây!

-  Chào anh Lang! Em rất sung sướng được đến thăm anh. Em nghe nắng mai chia sẻ nhiều về anh và đời sống ẩn dật của anh ở núi này.

-  Sao em không vào nhà anh chơi?

-  Em ở trên bầu trời xanh nhưng cũng ở sát bên anh. Một phần thân thể mỏng manh của em đã biến thành cơn mưa. Nước ngọt trong nhà anh là em đó.

-   Ô! Vậy mà!???

-  Anh ngơ ngác quá! Anh thật vô tình! Anh xin lỗi em!

-  Không sao! Bởi em biến hóa muôn hình vạn trạng nên ít người nhận ra chân hình của em. Hôm nay, nhìn lên bầu trời anh sẽ thấy em.

Nhìn lên bầu trời theo ngón tay của bạn, Lang thấy mây đang mỉm cười. Lúc mặt trời mới mở mắt sáng nay, Lang cứ ngỡ bầu trời sẽ đen tối nhưng bây giờ bầu trời trong xanh, ánh sáng mênh mang, có nhiều vầng mây trắng đang bay nhẹ nhàng giăng ngang như dải lụa. Lang cất lời ca:

-  Mây ơi! Mây đẹp quá! Mây thảnh thơi! Mây thong dong! Mây mát mẻ! Mây là nhà nghệ thuật có thể vẽ ra nhiều hình dáng, tô điểm đủ màu sắc tuyệt vời!
Nắng mai chia sẻ.

-  Anh Lang có biết không? Bạn mây không những bay chơi khắp bốn phương trời nhưng có lúc bạn biến thành cơn mưa rơi xuống ruộng đồng. Nhờ bạn ấy, cây cối xanh tươi, suối reo róc rách, sông hồ ca hát, ruộng vườn tốt tươi… Mỗi khi, ông mặt trời gây gắt thì bạn mây hiện ra như bà mẹ che chở, cản bớt sức nóng cho muôn loài trên trái đất.

-  Cám ơn nắng mai nói về tình thương của mây. Ước gì mọi người cảm nhận tình yêu này cho trái tim của họ bớt đi nỗi buồn tủi, cô đơn và tuyệt vọng.

-  Bây giờ, Lang xin mời các em đi chơi!  Xem kìa! Cánh rừng sáng lung linh, loang lổ từng vùng, từng đốm với ngàn tia nắng đủ hết màu sắc như một cõi thiên đường.

Nhìn những tia nắng mai, giọt nắng mai, vũng nắng mai, mây sung sướng thốt lên!

-  Ồ! Thiêng liêng quá!  Huyền diệu quá! Cảnh lung linh lạ kỳ!

Cả ba người bạn không nói năng gì nữa, đi bên nhau thầm lặng, hướng về cánh rừng với ngàn chiếc lá đang long lanh lên muôn màu rực rỡ.