Hàn Phong Lĩnh
Dưới chân Hy-ma-lay-a, Có một vương quốc tên là Thích Ca. Mẫu thân: Hoàng hậu Ma-da; Phụ thân: Tịnh Phạn, gọi là Đại vương. Hai người lòng nặng tình thương, Trải ra vương quốc cát tường, an khang! Một ngày chấn động âm vang… Tháng tư, mồng tám là ngày khắc ghi: Đạt Đa, Thái tử bước đi, Đóa sen nâng gót tại Tỳ-ni lâm. Phạn vương hoan hỷ cực thâm, Thỉnh Tiên tri đến hỏi thăm con mình. Tư-đà dòng lệ rung rinh, Than rằng: “Ta đã sinh nhầm thời gian. Lạy Ngài, Thầy của thế gian! Là cha muôn loại, là hàng Thượng nhân. Tu hành: diệt sạch tham, sân,… Bước lên dòng Thánh, rộng lòng lợi tha. Làm vua: sáng sủa nước nhà, Minh quân, đức độ, thật thà, thông minh...”. Phạn vương nghe thế lặng thinh, Muốn con mình phải thay mình làm vua. ...Thời gian như trận gió lùa: Lâu đài xây dựng ba mùa thích nghi; Tiệc tùng, mỹ nữ, cung phi, Đờn ca, nhảy múa... “tình si” dạt dào; Sang Câu-ly thỉnh má đào: Da-du tuyệt thế, ngọt ngào, thông minh… Bởi lòng thương tưởng chúng sinh: Sinh, già, bệnh, chết, cực hình khổ đau... Vui gì trong cảnh âu sầu, Đắm trong trần tục, sống hầu ích chi?! ... Sa môn dáng bước oai nghi, Đạt thành đức hạnh bởi vì siêng chăm. Thái tử thấy thế hỏi thăm, Nghe xong chuyển động nội tâm của mình. Vội về dâng một tờ trình: “Mong cha cho phép con mình xuất gia. Một mai cứu khổ Ta Bà, Rời nhà khổ não, vào nhà ‘chân không’.”. Phạn vương không chịu cảm thông, Không cho thỏa nguyện ước mong con mình. Thái tử là bậc thông minh, Đưa ra bốn lý làm mình khổ đau. _“Nếu cha giải được nỗi sầu, Thì con sễ ở thật lâu với người!”. Tịnh Phạn không thốt một lời, Bởi bốn thứ ấy làm “người” khổ đau: “Làm sao giữ được ‘ngọc châu’, Khi ta không thể sống lâu với đời ???” Chết rồi! Tâm đã đổi dời, Nhưng làm trò dối cho đời trôi êm. “Mười chín năm, thật êm đềm: Xuân: Lan, Thu: Cúc... kề bên con mình. Lâu đài xây dựng linh đình..., Nhưng con ta vẫn đinh ninh xem thường. Tử sanh nó quyết tìm đường, Để hầu cứu thoát ‘dặm trường không tên’.”. ... Bữa tiệc vào lúc nữa đêm: Cung phi, mỹ nữ... say mèm trong mê. Chán chê cảnh sống loẹt lòe, Quyết tâm rời bỏ “tái tê” cõi lòng: Vượt Thành thực hiện ước mong, Lìa đời vương giả, vượt dòng Nô-ma. ... Năm năm tầm đạo gần xa, Gặp thầy nổi tiếng tên là “La-lam”. Tứ Không: chứng đến “đệ tam”, Sức nhập Thiền Định đã ngang với thầy. _ “ Xin mời con ở lại đây, Để cùng dìu dắt, chỉ bày các em?!”. _ “Thưa không. Con phải tim xem, Niết-bàn thật sự để đem lợi người.”. ... Rời thầy đã được một thời, Bây giờ lại gặp một người thứ hai. Người này vượt núi, trèo mây, Uất-đầu-lam-phất, vị thầy tối cao: Tứ Không đã phải cúi chào, Phi Phi Tưởng xứ đành trao cho thầy. Đạt-đa cũng đạt cảnh này, Bổn sư thấy thế ngỏ ngay lời mời: _ “Thiền Định tuyệt đỉnh con ơi! Con đã thực tập những lời thầy trao. Thầy trò ta đạt tối cao, Trên trời, dưới đất bái chào chúng ta. Mong con ở lại với ta, Để cùng truyền bá Đạo ra xa gần ?!”. Cù-đàm cảm thấy chưa cần, Bởi các cảnh giới chẳng gần Chân Như. - Cách nào thoát khỏi Thiền Tư, Để vượt ra khỏi hai từ “Cõi Thiên” ??? A! Đây rồi. Thật tự nhiên: Chỉ có Khổ hạnh mới nên đạo mầu! ... Một mình vào tận rừng sâu, Hành thân, hoại thể để cầu “Ngã không”. Sáu năm khổ hạnh nhọc công, Cùng năm đệ tử nhóm Kiều Trần Như. Vẫn chưa thoát khỏi khổ ư? Xả thân tìm đạo mệt nhừ bao năm!... “Đờn dùn liệu có kêu không? Đờn căng dể đứt nhọc lòng uổng công”. Thôi thì tập hạnh thong dong, Đi giữa Trung đạo, giữa dòng Nhị biên. ...Khổ Hạnh lâm đã vắng tên, Cù-đàm lần bước bập bênh nặng nề. Dòng Ni-liên đã cận kề, Nhưng chân đã quỵ bên lề cỏ xanh. Hai nàng mục nữ chân nhanh: Ba-la nâng đở, Nan-đà dìu đi. Mật ong và sữa đồng thì, Cứu sống Đại-sĩ thoát kỳ “đại tai’ - Đa tạ đã cứu “hiền trai”, Ta nguyện báo đáp một mai thật gần! ... Dòng Ni-liên rửa bụi trần, Thân thể sảng khoái, tinh thần lắng trong. Tất-bát-la nguyện một lòng: “Dù thân tan rã cũng mong đạo mầu”. ... Tu-xà-đề trả ơn sâu, Nhờ cây cổ thụ đã cầu nguyện nên. Dâng lên bát sữa đầu tiên, Cúng dường Đại sĩ, trợ duyên cho Thầy! Sữa dùng bốn mươi chín ngày, Chỉ dùng vào lúc nửa ngày, giữa trưa. Thiền định không kể nắng mưa, Phong ba bão táp cũng chưa thấm gì! Vọng tưởng đến rủ Ngài đi, _ Ta không nuối tiếc những gì đã qua: Vương thành, địa vị xa hoa, Công nương, ái tử… thật thà, dễ thương... Lòng Ta đoạn tuyệt vấn vương, Ái tình, nhi tử... cũng thường mà thôi! Từ lâu Ta đã vun bồi: Phước đức, Trí tuệ, trau dồi thân tâm; Để khi “huệ nhật hoằng thâm”, Ta nguyện gieo xuống hạt mầm Từ bi. ... Hạnh nguyện chưa được thực thi, Mà ba Ma nữ đã đi đến gần. Người thì âu yếm ân cần; Người thì xoa nhẹ tấm thân “tràn trề”; Người thì phủ ngập cơn mê, Biến ra Tiên nữ...rủ rê mọi điều. Ma vương đã thử đủ chiêu: Da-du, Tịnh-phạn, vương triều, cung phi... “Bất tịnh quán”, thấy tử thi. Nhục thân tan rã có gì mà yêu?! Ma vương thử tiếp một chiêu: Êm dịu không được thì điều voi, trâu... Bởi Thiền định đã cực sâu, Mới vô hiệu hóa phép mầu Ma vương. Đạt “Bát Định”, ngộ “Vô Thường”, Thấu rõ “Tứ Đế”, tỏ tường “Nhân Duyên”, Chứng “Tứ Quả”, vượt chư thiên, Vô Thượng Đẳng Giác đã nên đạo rồi. Tự xưng độc nhất trên đời, Quá khứ: chư Phật, hiện thời: Như Lai. _ “Cuộc đời tu đạo đến đây, Đã được thành tựu. Vậy, nay làm gì ???” Mavương thỉnh: _ “Nhập diệt đi !” Chư thiên cung thỉnh: _ “Xin vì chúng sanh !!!”. Tâm hạnh Bồ-tát nảy sanh: “Bi - năng bạt khổ; Từ - năng an bình”. - Ta phải cứu độ chúng sinh, Thoát Sanh Tử khổ, Vô Minh diệt trừ, Để đạt trạng thái Chân Như, Để thay Ta chuyển bức thư vĩnh hằng: “Ra đời nguyện độ thế nhân, Làm xong nhiệm vụ ân tình ‘xả ly’. Bốn chín (49) năm độ Tăng, Ni, Nam, nữ Phật tử cũng quy y rồi. Giáo pháp truyền bá rạng ngời, Giới luật gìn giữ, trau dồi ‘thân ta’. Thích Ca, giáo chủ Ta Bà, Đã xong hạnh nguyện lợi tha, lợi mình. Bây giờ Trí tuệ viên minh, Chúng sanh đã độ,… Ta cần phải đi !” Đản sanh tại xứ Câu Ly; Xuất gia tại xứ Ca Tỳ (Thích Ca); Thành đạo ở Ma-kiệt-đà; Nhập diệt bên gốc Sa-la tươi màu. Câu_thi_na chợt buồn rầu, Rừng cây bạt trắng: trên đầu để tang. ... Ra đời rúng động nhân gian; Xuất gia cảm động tâm can trời người; Thành đạo chấn động đất trời; Nhập diệt vang động khắp nơi Ta Bà. Xá-lợi phân phát gần xa, Ba phần chia sớt, thiên hà bình an: Trên trời, dưới nước, nhân gian, Tắm trong Phật pháp, gội nhuần thân tâm. ...Thế là đại sự đã xong, Thế Tôn liền nhập vào trong Niết Bàn. |
Tin mới hơn:
- XUÂN TRONG TA
- Người Mẹ Trong Văn Chương Cổ Điển Trung Quốc
- Lục Bát Viên Linh
- Trời Thơ Đất Mộng Phiêu Bồng Thi Ca
- Thử Bàn Về Thơ Thiền
- Tây Du Ký – Bến Đổ Chốn Bình Yên…
Tin cũ hơn:
- Dậy Đi Chú Tiểu
- Nắng Không Là Nắng
- Mùa Thu Trong Thơ Haiku Nhật Bản
- Thời Gian
- Tình Xuân
- Khi Tất Cả Đều Quy Ẩn