Đừng thổi nữa gió ơi ta lạnh lắm Nhà cửa không khách sương tự ra vào{1} Nhớ quay quắc miền xuôi Triều Âm cốc Đêm thu tàn tình tự với trăng trong. Trăng là mẹ sáng mãi tự thuở nào Nơi đất khách cỏ hoa làm bạn lữ Cởi mây ngàn tâm sự với hư không. Đi trong thơ trong nhạc cả trong tình Đi vun vút như ngàn con sóng vỗ Bỗng vỡ òa khi nghe tiếng Âm Thinh. Trung Thuận |