Thứ tư, 05 Tháng 12 2012 10:03
Mặc Phương Tử
Bóng đời đổ xuống miền hoa cỏ Ta vẫn ca bài ca nhất phương Vẫn chiếc áo lì năm tháng cũ Vẫn đề thơ hát khúc vô thường.
Bốn phương Mây vẫn còn lưu lạc Và vạn bờ xa tiếng sóng xa Màu sắc thời gian trôi mãi miết Mà đường vô tận biết đâu nhà.
Khúc độc hành Vọng mãi tiếng thơ Bao giờ, ta chả biết bao giờ Từ trời Hy Mã mênh mông nắng Đến suối Tào Khê mây rũ tơ.
Một sớm Ngủ bên bờ cỏ lục Giựt mình Nghe tiếng giọt sương tan Tình hư không gọi hồn mây trắng Rộn tiếng chim ca lộng gió ngàn.
Rồi một mùa sang Hoa phượng nở Đỏ như màu lửa sáng bên trời Vàng con bướm liệng xôn xao nắng Sen tỏa đầm thơm mùa Hạ tươi.
Nhưng lòng hoa phượng, hoa sen ấy Với bốn mùa thơm với sắc màu Vẫn nở trong lời kinh ngọc tụng Vẫn ngời như mỗi giọt trăng sao.
Mặc Phương Tử
|