Con nước trôi nhanh.. Cánh hoa nhấp nhô rồi khuất dần... Sau ghềnh đá.. Theo nhịp điệu lôi cuốn của dòng nước.. Sự mạnh bạo của cuộc đời.. Sự réo mời tận mãi đâu.. Tiếng nấc hốt hoảng như hồi còi réo gọi.. Trên sân ga có thực.. Mối tình khuất dần theo khói tàu xa hút.. Tiếng gầm thét của con tim.. Vọng lại theo hai đường rầy song song Lạnh căm loài sắt đá Xa ngoài tầm mắt Một cảm giác mất mác xuất hiện Lên trên trí nhớ nhỏ nhoi Bóng người lầm lủi bước đi Phố cũ cũng quên đường Cố tình hay vô ý Để rồi Buổi chiều nắng nhạt Nhưng sao cảm thấy thật gắt gay Giọt nước mắt nóng bỏng chợt rơi xuống Như những quả tinh cầu nặng nề Lăn dài lên đôi môi lạnh căm Nếm từng giọt hư vô Hứng trọn vào Như cơn sóng biển tạt vào ánh mắt Nước biển mặn Cay xé nửa lừng trời Can đảm thế sao? Đâu cần phải dũng mảnh Muốn che đậy điều gì đây? Một khi người đã xa rồi Trong trí nhớ cỏn con Cánh hoa vẫn bồng bềnh ẩn hiện Theo đuổi linh hồn một cách bất chợt Mãi tận chân trời Xa hút Mù khơi... |
Sưu Tầm