Bởi già yếu, rã rời, ba lụm cụm Nên khi ăn làm vấy bẩn tùm lum! Quần áo, tay run, thể nào tự mặc Nhẫn nại nha con! thấu hiểu cho dùm.
Nghĩ kỹ đi! nhớ lại thời thơ dại “Ai mặc áo quần, ai đút con ăn?”
“Nói tới, nói lui, nói hoài, nói mãi!” Đừng ngắt lời ba, chịu khó lắng nghe Con thơ bé, ba đọc hoài, đọc mãi Truyện, ngàn lẻ một lần, ngủ, mới yên.
Bữa ể mình, sợ nước, ba không tắm “Đừng rầy la hay phát ngượng dùm ba!” Con còn nhớ? chạy quanh nhà kêu khóc Vì ham chơi “chưa muốn tắm ba à!”
Vi tính tối tân, tuổi già, nên chậm Chỉ cho ba: cách lên mạng toàn cầu Mấy điều sơ đẳng: như ăn, như mặc Ba dạy con, kiên nhẫn, dạy từ đầu
Ba già lẩm cẩm! lúc quên, lúc nhớ Đừng càm ràm, đừng cáu kỉnh con ơi! Điều quan trọng không phải điều ba nói Mà được lắng nghe, được ở gần con
Bữa ể mình, nên bụng ba không đói “Lúc cần ăn, ba biết, khỏi ép, la!”
Chân phong thấp, lê dốc đời, run bước Đừng để đi, không gậy chống cầm tay Ba vịn con, con vịn ba lúc trước Tập con đi, chập chững, bước đầu đời.
Bịnh rề rề đôi khi không thiết sống Ba cầu mong chết phứt, sống làm chi! Đừng cữi nhữi, một ngày con sẽ hiểu Tuổi già ba lây lất chỉ chờ đi
Dĩ nhiên có, đời ba, bao lầm lỗi Nhưng bao điều tốt nhất vẫn phần con Lo cho con vào đời không thua kém Không tự ti, không mặc cảm, không buồn!
Hãy cảm thông khi ba còn kề cạnh Như ngày thơ con bé dại bên ba
Đỡ nâng ba, con thương yêu, trân trọng Ba được niềm vui, trong buổi xế tà Hình ảnh con, ba mang theo về cõi Mãi vô cùng con yêu dấu của ba!
Sưu Tầm
|