Gió mùa đi mãi, gió thổi triền sông Hoang vắng, lạnh lùng ngõ tối bờ không Cái gió phập phồng Cái gió trống không Rung rinh tàu chuối, rì rào ngọn tre Sông về nuốt chửng bóng đêm mê Chú vạc kêu sương gập mình thu lạnh Tiếng dế nỉ non, gió lùa xóm vắng Ngoại ô buồn le lói những ánh sao Gió vượt ngàn mây reo khắp chốn Cỏ ướt mềm sương rơi trong đêm Những ngôi nhà tranh... nhạt nhòa bóng tối Cho khúc nhạc xưa ngân lên xa vời Gió rủ đêm về Gió lê thê Nhân thế chìm trong giấc ngủ về. |
Như Hải