Hôm đó, như thường lệ tôi làm về, đang đi trên cầu vượt bất giác tôi như bừng tỉnh vì ở cuối con đường vàng mặt trời đỏ chói treo lơ lửng, đẹp quá chừng. Đã lâu lắm tôi mới thấy mặt trời lặn rực rỡ đến nhường ấy. Tôi thực sự choáng váng trước vẻ đẹp hiện ra đột ngột. Đang lúc tôi trông đợi điều gì thì điều khiến tôi bất ngờ đã hiện ra. Lúc đó tôi khao khát được chỉ ai đó, “Ê, hãy xem mặt trời kia kìa!” nhưng mà tôi đành câm lặng, mặc dù đường xá người đông quá xá là đông. Bứt rứt vì phải câm lặng trước vẻ đẹp siêu phàm tôi chợt nhớ ra một kỷ niệm xa xôi.
Các bài viết khác...
Trang 35 / 60