Thích Pháp Bảo
Có câu nói: “Mặt đất đã cho ta những ngày vui mới”.
Hay
Trăm năm trước thì ta chưa có
Trăm năm sau có cũng như không
Cuộc đời sắc sắc Không không
Trăm năm còn lại tấm lòng với nhau.
Mùa thu tháng Bảy đang trở mình mang theo những ngọn gió thơm mát của làn hương đất trời. Ánh dương cũng rộng dần theo cánh cò bay ngút ngàn, về nơi cuối trời thênh thang. Mẹ của con vẫn còn đâu đó trong muôn cõi ngân hà mà con chưa thể có khoảng lặng để cùng mẹ bước vào thế giới như nhiên.
Mẹ có nghĩa là bắt đầu cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc những bước chân con đi vào đời. Như hôm nay, dường như phương trời năm tháng con trong lòng mẹ như một giấc mơ vĩnh cữu. Mẹ là người mẹ duy nhất đã dành lại cho con những ước mơ mà chính mẹ là người đã bồi đắp những nghị lực bội thu của kiếp người mong manh ấy.
Hai năm rồi! Thân mẹ dần tàn trong sương lạnh, cỗ quan tài cũng bắt đầu hóa cỏ xanh, núi biếc và giọt lệ trần gian của mẹ đang từ từ thành đám mây trắng thong dong. Nhưng ở đâu đó vẫn có những hình hài lưu lạc ngàn phương vô cảm đang vô tìm những giá trị thiêng liêng nhiệm mầu. Họ có vô vàn lý do để tự biện minh cho sự mơ hồ, đổi lấy hàng ngàn sự vô tâm và nghĩa cử cao đẹp trong đời để tự đi vào dòng sinh tử.
Họ vẽ muôn màu, như màu gia đình con cái, màu công việc hằng ngày, màu ngại núi, sông ngăn và màu thời gian chưa có thể cho phép họ quay về bên bờ vai sáu mươi năm ướt đẫm những lụy phiền vì con vì nhân thế. Nhưng những sắc màu biến thiên vô thường ấy, có khó gì đâu khi mà họ phải vẽ ra nhiều thứ màu cho mẹ, để họ không gần mẹ, mẹ không gần họ và thế gian này trở thành thế gian của thế gian khác, đâu phải thế gian của mẹ, của họ và của con.
Hai năm chỉ chừng ấy thôi, cũng đã đủ biết họ nghĩ gì về thế gian, họ có gì trong tay, họ đã sống như thế nào trong hai năm trước đó. Ngày mà “con lìa trần” mẹ về cát bụi thì không biết có ai nhìn thấy mẹ và con không?
Còn con lại để tuột mất tầm tay của mẹ, khi mà con chào đời khóc oa oa, mẹ lại là người mỉm cười nhìn con khôn lớn từng ngày và khi mà giờ này hai năm, lúc mẹ nhắm mắt ra đi, con cũng chỉ ngắm nhìn ánh mắt vừa khép lại từ xa và mẹ mãi mãi xa con, con xa từng phút mặc nhiên.
Đã hai năm rồi! hai năm rồi như lòng con mới chợt một ngày, chợt ngàn năm xa xôi tựa hồ những âm thầm, vì biết một ngày nào đó, con cũng gần như mẹ, làm một cánh chim không mỏi, một bầu trời không sao, một ngọn gió mang hương thơm lạnh lạnh vào đất.
Đêm dài…! Tháng ngày bỗng dưng ngưng đọng và làm trái tim con hao gầy và mọi giá trị trên đời dường như đỗ sập tất cả trong thế giới vô minh và khắc khoải vỡ òa. Hai năm qua, con đã lớn lên trong từng ngày, từng giờ, từng phút không có mẹ vì con biết rằng con đường con đi, chỉ có mẹ mới thật sự là người duy nhất hiểu con và luôn soi chiếu trong lòng của con. Hay thôi, hay cứ để mọi thứ chìm trong mộng ảo, trôi dạt vào hư vô:
“Bốn phương trời con tìm kiếm đã nhiều,
Nhưng không có một tình yêu của mẹ.
Mùa hạ đến cõi lòng con quạnh quẽ,
Bóng người xưa như phảng phất đâu đây.
Một đài sen thắm dâng bát cơm đầy,
Tình nghĩa ấy, mẹ ôi ! bao thấm thía.
Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ,
Đức cù lao muôn một trả chưa xong”.
Ở tận thân tâm của những người con Phật, chúng ta cũng thừa biết đức Phật giáng thế để cứu độ chúng sinh và muốn chúng sinh thấy khổ để diệt khổ và đi vào biển tuệ giải thoát.
Chính vì lẽ đó mà đức Phật có dạy: “Tâm hiếu là tâm Phật, hạnh hiếu là hạnh Phật” Trong các đức hạnh cao đẹp ấy, Tôn giả Mục Kiền Liên đã thực hành đúng như lời Phật dạy, bên cạnh giáo hóa chúng sinh, Ngài cũng thường khởi tâm tùy duyên chuyển hóa tâm thức cho cha mẹ của mình "Đời đời luôn có Phật và tôn kính Pháp, tôn kính Tăng".
Con cũng thường quán chiếu về vô thường, vô ngã, duyên sinh tan hợp để mang lại đời sống an vui, tự tại, chuyển hóa niềm đau nỗi khổ; Không có sự luyến tiếc và không bị chìm đắm trong khổ đau luân hồi và tinh cầu trong mọi nhân duyên còn và không còn. Dù cho rằng mẹ có sinh trưởng cảnh giới Tịnh độ hay đang hữu sự trở lại Ta bà thì chúng con vẫn luôn có một tâm niệm duy nhất, là để tôn tưởng và tri ân, một nguồn ân sinh thành dưỡng dục quá thâm sâu và đức hạnh nên nghĩa người.
Dẫu biết đời có sinh ly, có tử biệt và có thành trụ, có hoại không, nhưng hai năm rồi, chưa bao giờ con xa rời bóng mẹ thân thương! Vẫn là vai phải cõng cha, vai trái cõng mẹ!
Tâm linh ngàn đóa sen vàng
Ảnh hoa kỳ diệu muôn ngàn hoàng hôn
Mẹ về vạn nẻo đất hương
Hiền tâm mở lối tình thương vô bờ
Tình mẹ! Giờ đây luôn làm tấm bản đồ định hướng cho đàn con vượt thuyền ra khơi, chống chọi với muôn ngàn thị phi, thách thức. Và có đôi khi kim la bàn không còn là đích đến cho mọi cuộc hành trình tìm kiếm mạng mạch tình thương, thì tấm bản đồ lại mang một sứ mạng chịu khó tìm thấy mảnh đất lành đến và đi trong sự tiếp nối.
Tất cả tổ tiên mẹ cha đã đang từ giã cõi đời này, hiện hữu như chân lý ước lệ có có – không không. Chính chỗ tựa nương cuối dặm đường ấy, hiện nay vẫn đi vào thế giới sinh- lão- bệnh- tử thường nhiên, chẳng chút băn khoăn, buột ràng như bấy nhiêu ngày tháng, bấy nhiêu vạn cổ giang sơn. Con chợt nghĩ “Mẹ già như chuối chín cây” và con đã bằng lòng mẹ đã theo định luật vô thường!
Vu lan, là ngày mới, ngày của tự do luân hồi vạn thể! Mẹ hãy lên đường và lên đường trong đại bi, đại trí của mười phương chư Phật và đến những phương trời như trăm sông quay về biển lớn ngàn năm.
Nguồn:trathom