Vĩnh Minh Tự Viện

Saturday, Nov 23rd

Last update09:58:49 AM GMT

Đường dẫn hiện tại Văn Hóa - Văn Học - Nghệ Thuật Tùy Bút May Sao Em Chậm Lại

May Sao Em Chậm Lại

Email In PDF

Lữ

Mỗi người chúng ta có thật nhiều thời gian. Thời gian là vô biên. Dù cho đang nằm trên giường bệnh, chỉ còn vài tiếng đồng hồ để thở, thì thời gian vẫn vậy. Không ai có thể làm cho thời gian trở nên hấp tấp, vội vã hơn.

Thời gian cho ta thật nhiều không gian để sống. Ta có thời gian, thì tự nhiên ta cũng có không gian. Ta sẽ thấy vui. Ta vui vì còn có cơ hội để hít thở khí trời trong mát, dễ chịu và nở được một nụ cười. Nếu ta còn có mẹ bên cạnh, thì hạnh phúc nào có thể sánh bằng. Ta sẽ nói với mẹ rằng: “Con rất vui khi thấy má đang còn sống với con”. Vậy đó, một câu nói ngọt ngào sẽ mang lại không biết bao nhiêu là niềm vui.

Có người nói với tôi: “Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa”. Câu nói làm cho tôi suy nghĩ nhiều. Càng suy nghĩ, tôi càng ngạc nhiên vì nhận ra rằng chúng ta không thể nào đo lường thời gian cả. Chúng ta đo đạc thời gian bằng cái gì? Chúng ta có lịch, có đồng hồ. Và chúng ta nghĩ rằng chúng ta đã biết thời gian là gì. Tôi đã từng hỏi cha tôi về thời gian, ông trả lời: “Con hãy quan sát một bông hồng. Thời gian nằm trong một bông hồng đó con”.

Sự sống trôi chảy không ngừng. Tôi quan sát sự sống và dần dà thấy ra mình. Mỗi tế bào của tôi chứa đầy thời gian vô biên. Tôi nhận ra là mình không bao giờ chết cả. Tôi thay đổi hoài trong từng giây từng phút. Cha mẹ tôi không còn sống bên tôi nữa. Nhưng tôi không cho rằng cha mẹ tôi đã chết. Ông bà vẫn còn thay đổi hoài. Ông bà đang nằm trong từng tế bào của cơ thể tôi và vẫn còn không ngừng đổi mới cùng sự sống.

Vâng, trong tôi có thời gian vô tận và không gian vô biên. Thời gian đang chuyển biến, đang động đậy ở trên đầu ngón tay tôi. Thời gian là một cô bé con tinh nghịch, đang nắm tay tôi lôi về phía trước. Tôi ghì cô bé lại, mà nói: “Từ từ em ạ. Chúng ta cứ thong dong. Chúng ta đâu cần vội vã làm gì. Sự sống đẹp quá, em thấy không? Chúng ta chính là sự sống đang trôi chảy không ngừng đó, em thấy không? Tất cả rồi sẽ trở nên tốt đẹp. Chúng ta không cần hấp tấp. Em hãy nắm tay tôi. Chúng ta cùng dạo chơi trên nền cát ướt của một bờ biển đẹp. Ở đó, em tha hồ nhặt những vỏ sò đủ màu xinh đẹp. Ở đó, đôi mắt tôi sẽ đùa chơi cùng biển xanh.

Tôi nói với em bé nhiều lắm. Và may sao, em chậm lại. Em bước chậm lại và ngước mắt nhìn tôi, mỉm cười. Bước chân của em bỗng trở nên cẩn trọng vô cùng. Bước chân nhỏ xíu như một cánh hoa sen, an lành giẫm lên nền đất thật vững chắc. Tự nhiên, em hỏi tôi: “Có bao giờ anh nói với mẹ là anh thương mẹ chưa? Có bao giờ anh ôm mẹ vào lòng chưa?” Tôi nghe em hỏi thì hãnh diện trả lời: “Có, có. Tôi đã từng ôm mẹ vào lòng và nói rằng con thương mẹ lắm”. Em tò mò hỏi: “Rồi mẹ anh nói sao?” Tôi cười: “Mẹ tôi hơi ngượng, nhưng vẻ mặt thật là sung sướng”.

Tôi lại nói: “Nhưng đó là chuyện khi tôi còn bé. Này, nãy giờ nói chuyện mà không hỏi em tên gì?”. Em bé cười khanh khách mà nói: “Em tên là Thời Gian. Em tên là Bông Hồng. Em tên là Giọt Sương. Em có nhiều tên lắm. Nhưng có một tên, anh không bao giờ nghĩ ra”. Tôi hỏi: “Em có một tên đặc biệt lắm sao?”. Em gật đầu: “Vâng, em có một tên là rất đặc biệt. Có người gọi em là Lữ.” Tôi ngạc nhiên: “Lữ là tên của tôi khi tôi viết văn. Em cũng là Lữ hả? Vậy chúng ta trùng tên rồi!”.

Em lắc đầu: “Không, chúng ta không trùng tên đâu. Em chính là anh đó. Và anh cũng chính là em. Chúng ta là thời gian đang chậm rãi đi tới”. Vâng, tôi hiểu. Chúng ta là thời gian. Thời gian nằm trong từng tế bào của chúng ta. Thời gian đang tiếp tục đi vào con người của chúng ta; cũng như em đang đi vào con người tôi. Tôi đang tiếp tục phơi bày, cho phép thời gian thấm vào người mình. Thời gian thấm vào đâu, là tôi thấy dễ chịu, mát mẻ đến đó. Thời gian chữa lành những vết thương trong thân và trong tâm tôi.

Em hỏi: “Thời gian là thang thuốc bổ?”. ‘Tôi đồng ý: “Thời gian là thực phẩm nuôi dưỡng chúng ta. Người nào không để cho thời gian có cơ hội thấm vào người mình, thì sớm muộn gì cũng bệnh. Em có biết bây giờ người ta thường bị bệnh stress lắm không?”. Em thắc mắc: “Bệnh stress là bệnh gì vậy anh?”. Tôi nói: “Đó là bệnh đói thời gian. Chúng ta không biết tiêu thụ thời gian cho nên chúng ta bị đói. Chúng ta trở nên hấp tấp, vội vàng, lo âu, sợ hãi… Đó là những triệu chứng của bệnh đói thời gian: stress”.

Em bật cười, chạy thật nhanh về phía trước, rồi ngoảnh đầu lại nói: “Anh gạt em. Không có bệnh stress đâu. Không ai có thể thiếu thời gian cả. Thời gian bàng bạc khắp nơi kia mà. Thời gian là đóa hoa tuy-líp. Thời gian là con bướm vàng bay. Thời gian là một tia nắng sớm. Thời gian nhiều như vậy thì làm sao chúng ta bị bệnh stress được?”. Tôi nghe em nói vậy, thì kể: “Ngày xưa, có một người ngồi bên dòng sông. Người này khát nước, nhưng lại nghĩ rằng: nước nhiều như vậy, khi nào ta uống mà chẳng được. Rồi người đó tiếp tục say mê với những công việc mình đang làm. Cho đến khi khát nước quá, mà người ấy vẫn nghĩ: chút nữa ta uống nước, vội gì. Cuối cùng, người đó chết khát bên dòng sông”.

Em tròn xoe đôi mắt, hỏi: “Thật không anh. Chết khát bên dòng sông?”. Tôi buồn bã gật đầu: “Vâng, chết khát bên dòng sông. Và chúng ta bị stress  bên dòng thời gian bao la. Chỉ cần biết rằng, chúng ta là thời gian, thì chúng ta sẽ thấy mình giàu có vô cùng. Thời gian đang đi từng bước khoan thai cùng chúng ta. Chúng ta có thể chậm lại, để thưởng thức sự sống đang có mặt cho chúng ta. Có mặt bây giờ và mãi mãi”. Em chạy lại gần, nắm tay tôi, nói: “Đúng rồi, em sẽ có mặt cho anh. Bây giờ và mãi mãi. Chúng ta sẽ không ba giờ, không bao giờ thật sự xa nhau”.