Chúng mình nên đi tìm chính mình, mà đừng mong chờ một hình bóng nào khác, dù người ấy là Bụt, là Thầy, là người yêu... Tình thương có sẵn trong trái tim của mỗi người. Nghe lời anh Sơn: “Trái tim cho ta nơi về nương náu”, bởi vì trong trái tim ấy có tình thương.
Thức dậy đi (wake up), thì thế nào chúng mình cũng nắm trọn sự sống, tiếp xúc được với sự sống, mà sự sống có đầy ắp thương yêu và hạnh phúc. Bông hoa đang thương chúng mình bằng sự tươi đẹp của nó. Không khí đang thương chúng mình từ nơi những hạt dưỡng khí trong lành. Dòng sông đang thương chúng mình trong từng ly nước ngọt ngào. Mặt trời đang thương chúng mình trong hương thơm, vị ngọt của thức ăn….
Chúng mình đâu có thiếu tình thương mà đi tìm. Càng đi tìm, càng dễ thất vọng, bởi vì lo đi tìm ngược xuôi cho nên chúng mình đánh mất sự sống, mà tình thương là sự sống.
Sống dậy trong từng giây phút, chúng mình chắc chắn sẽ nếm được vị ngọt ngào của yêu thương. Vì thế, hai câu cuối của bài thơ là: “Anh hãy đi tìm anh, anh hãy đi tìm người thương”. Nắng mai cũng là người thương, gió mát cũng là người thương, bông hoa cũng là người thương… Người thương có mặt cùng khắp. Có tình thương trong lòng, chúng mình hết lưu vong.
‘‘...Ngày xưa lận đận
Không biết về đâu
Về đâu cuối ngõ
Về đâu cuối trời
Xa xăm tôi ngồi
Tôi tìm giấc mơ
Xa xăm tôi ngồi
Tôi tìm lại tôi.’’1
Mở Lòng
Nếu bạn buồn thì bông hoa đang cười cho bạn.
Nếu bạn chán nản thì nắng mai sẽ tỏa sáng buổi bình minh.
Nếu bạn bơ vơ thì hãy trở về đất mẹ. Bước từng bước chân cẩn trọng, tỉnh táo. Bạn sẽ thấy trái đất luôn yêu thương bạn biết mấy.