Vĩnh Minh Tự Viện

Saturday, Nov 23rd

Last update09:58:49 AM GMT

Đường dẫn hiện tại Văn Hóa - Văn Học - Nghệ Thuật Truyện Vết Nhạn Lưng Trời

Vết Nhạn Lưng Trời

Email In PDF
Mục lục bài viết
Vết Nhạn Lưng Trời
1. Trần Truồng
2. Vết Nhạn Lưng Trời
3. Thuốc Đắng
4. Loài Hoa Bình Dị
5. Thành Toàn
6. Ngộ
7. Đâu Chẳng Là Nhà
8. Chân Dung Của Mẹ
Tất cả các trang

(Tập Truyện)

Huỳnh Trung Chánh

Lời Giới Thiệu của Hòa Thượng Thích Nhất Hạnh

Huỳnh Quân viết truyện để nuôi dưỡng chân tính và tình cảm của mình như người xưa nuôi hoa lan gầy hoa cúc để nuôi dưỡng tính tình của họ. Tôi nghĩ trước khi đặt bút xuống viết một chuyện, Huỳnh Quân thường để tâm mình chìm xuống trong suối nguồn lịch sử  để được nuôi dưỡng bằng trí tuệ và tình tự của đất nước của giống nòi. Trong khi viết truyện, ông cảm thấy khỏe mạnh, hăng hái, yêu đời và cảm thấy thương yêu tràn ngập trong lòng. Và sau khi viết xong một truyện, ông cảm thấy khoan khoái và nhẹ nhàng. Người đọc thế nào cũng cảm nhận được tính chất lành mạnh, tin tưởng và yêu thương đó của ông. Đọc truyện của Huỳnh Quân viết cũng là để nuôi dưỡng tính tình.

Tôi có hân hạnh đã từng là thầy học của Huỳnh Quân cách đây một phần tư thế kỹ. Hồi đó, Viện Cao Đẳng Phật Học Saigon mới được thành lập. Ngày ấy, người thanh niên họ Huỳnh đã rất mến mộ đạo Phật và nền văn hóa dân tộc. Tôi rất mến mộ ông, vì biết ông là người có chí khí. Thời thế loạn lạc, thầy trò không mấy khi có dịp đàm đạo. Sau đó, đi vào đời, làm chánh án, làm dân biểu, đem tài sức ra để làm việc cho dân cho đời, ông vẫn giữ niềm tin nơi đạo đức và khả năng của cha ông, của giống nòi.

Gần đây được gặp ông, được đọc truyện ông viết, tôi lại thấy rằng nhận xét ngày xưa của tôi không đến nỗi sai lạc. Mùa Xuân năm nay, Huỳnh Quân có gởi cho tôi một tập truyện mang tựa đề là Vết Nhạn Lưng Trời, dặn rằng sau khi đọc, nếu có hứng khởi thì viết cho vài hàng giới thiệu. Tuy nhiên, suốt mùa xuân lẫn mùa hè, tôi bận đi hướng dẫn các khóa tu học cho đồng bào và cho người ngoại quốc, tôi đã không có thì giờ đọc. Tiết Trung Thu năm nay, nhờ có thì giờ rỗi rãnh, tôi mới đem tập bản thảo ra, pha trà và ngồi đọc. Đầu thu, cây cối xanh tươi rực rỡ quá. Vết Nhạn Lưng Trời viết rất dễ thương; không khí trong truyện nhiều khi cổ kính, thuần hậu mà không bao giờ kiêu kỳ. Lòng từ bi của tác giả có thể sờ mó được.

Đọc xong tập truyện, tôi rất cảm động, liền vào lấy giấy, viết lên mấy giòng chữ nầy, gọi là để cảm tạ Huỳnh Quân. Kính chúc các bạn đọc giả sống được những giờ phút đẹp đẽ trong khi đọc sách.

Viết tại xóm Thượng, làng Hồng

Đầu thu năm 1989

Nhất Hạnh