Vĩnh Minh Tự Viện

Wednesday, May 01st

Last update09:58:49 AM GMT

Đường dẫn hiện tại Thơ - Tùy Bút Cảm Niệm Cha Mẹ

Cảm Niệm Cha Mẹ

Email In PDF

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca mâu Ni Phật!
Kính Bạch Chư Tôn Thiền Đức!
Kính thưa quý phật tử!

Có bao giờ ta tự hỏi vì đâu
Ta hiện diện giữa đời này trong cuộc tử sanh vô cùng vô tận
Mời chị, mời anh, mời em cùng tôi ngược dòng sông ký ức
Giữa điệu thở bơ vơ trên ngày tháng phiêu bồng

 

Dạ khúc đường về vang vọng giữa hư không
Sao xa vắng sao ngậm ngùi da diết
Miền quê xưa là dòng sông xanh biếc
Hay một miền thôn dã đìu hiu
Miền quê xưa là nắng sớm mưa chiều
Hay đồi núi lô nhô chìm giữa màn sương trắng
Ta đứng trong thinh lặng
Ngôi nhà xưa hoa cỏ cũng rưng rưng
Bàn chân ta đi từng bước ngập ngừng
Ôi! Niềm hạnh phúc sao ngọt ngào chan chứa
Ta nhớ! Ngày xưa ta có cha có mẹ
Cha mẹ cho ta vóc dáng hình hài

Này chị, này anh, này em!
Khi mầm sống cựa mình lên tiếng phôi thai
Mẹ ta lắng nghe từng nhịp tim thay đổi
Từng giọt máu như dồn hết vào thai nhi bổi hổi,
Mỗi ngày qua là một nỗi đợi chờ
Chín tháng mười ngày mòn mỏi chơ vơ,
Từng ngón tay, từng bàn chân dựng hình trong hỗn độn
Rồi những cái đạp chân, những lần cựa quậy
Ta và mẹ chan hòa trong linh cảm thiêng liêng
Thế rồi,
Như đêm đen sóng dậy khắp muôn miền
Những ánh chớp ngang trời chiếu rọi vạn hùng binh dũng tướng
Biển lớn mênh mông, sóng dữ dội vô tình
Kẻ đi biển chỉ một mình là mẹ.

Ngày sanh ta
Mẹ ta phải xẻ thịt banh da
Cắn răng nuốt từng cơn đau thắt ruột
Mẹ chơi vơi mười đầu ngón tay tê buốt
Da thịt đầm đìa tóc ướt đẫm mồ hôi
Khi giọng o oe bật tiếng khóc chào đời
Niềm hạnh phúc dâng tràn cùng đôi dòng nước mắt.
Ôi, mầm sống, niềm yêu thương chưa bao giờ tắt,
Ôi, tuyệt vời con của mẹ tinh khôi.

Cha ta đứng đứng, ngồi ngồi
Vui mừng khôn xiết khi đời có ta.
Như là một giấc mơ xa
Núi sông ấp ủ trổ hoa cho đời

Ta đỏ hỏn trong vòng tay của mẹ
Ta hồn nhiên cắn cồn ngực căng đầy
Ta cuộn mình trong mơn trớn đôi tay
Ta bụ bẫm nụ hôn đầy thắm thiết.

Này anh, này chị, này em ơi!
Mẹ ta ơn nặng nghĩa tình
Vắt bầu sữa cạn nên hình hài ta
Những ngày tháng trong vòng tay của mẹ
Mẹ đã nâng ta như nâng trứng, mẹ đã hứng ta như hứng hoa
Mẹ đã thức bao đêm vì ta quấy phá
Chỗ ướt mẹ nằm chỗ ráo ta lăn
Tiếng chao nôi kẽo kịt ta đang nghe
Với tiếng ầu ơ ví dầu thưở ấy
Nắm cơm mẹ nhai, nước miếng mẹ nuôi lớn thân ta
Ôi có vị nào ngọt hơn mùi vị nắm cơm tròn,
Ôi có hương nào thơm hơn hương mẹ bòn từ miệng
Đôi mắt ta lúng liếng mẹ cười
Khuôn mặt ta tươi mươi mẹ sướng
Đêm ta ho mẹ ra vườn hái lá giã nhuyễn vắt nước đút cho ta
Ngày ta nóng trán ấm đầu mẹ vào chùa thắp hương cầu nguyện
Bàn tay mẹ nắm tay ta dìu ta tập bước đi
Mẹ cúi xuống vỗ tay khuyến khích ta bước tới
Bước chân đầu đời ta hăm hở chơi vơi
Vẫn vững tin vì đích đến là ngã vào lòng mẹ

Cha ơi! Suối nguồn mây trắng đầu non
Tình cha vời vợi cho con như là
Nhớ thuở nhỏ cha làm bò cha ta cỡi
Thèm đánh đu ta nhảy lên bụng cha,
Lúc ta đòi quà, đòi mãi mẹ la
Cha lẳng lặng ra đường mua cho ta mẫu bánh
Đường đất quê mình những ngày mưa ướt lạnh
Cha cõng ta trên vai nhảy tránh những bùn lầy
Ngày theo cha vào rừng ta cứ chỉ áng mây
Hỏi vớ vẩn sao giống ông tiên này ông tiên nọ
Cha giải đáp mọi điều dù là câu hỏi khó
Cứ như cha là quyển từ điển sống của ta.

Này chị, này anh, này em ơi!
Quê mình nghèo nàn khó kiếm được miếng ăn
Mẹ cha phải tảo tần sớm hôm,
Bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà nuôi ta chẳng đủ
Ngày ta tựu trường mẹ cả đêm chẳng ngủ
Lo sách vở áo quần cho ta bằng bạn bằng bè
Cha chạy vạy kiếm tiền sắm cho được chiếc xe
Để sớm mai trên con đường làng ta đạp bon bon đến lớp
Công cha như núi ngất trời
Nghĩa mẹ như nước ngời ngời biển đông

Này chị, này anh, này em ơi!
Ta lớn lên giữa quê nghèo thê thiết
Cả gia tài chỉ có hai chữ mẹ, cha
Hai chữ đơn sơ mà vô lượng hải hà
Một lẽ sống, một vùng trời, cả cội nguồn ân phước
Là tất cả những gì còn có được
Để rồi một hôm ta mới nhận ra rằng
Cõi người ta chỉ là cõi trăm năm
Và cha mẹ cũng lặng thầm tuổi hạc.

Thế mà, tới tuổi trưởng thành
Ta ra đi theo những giấc mộng đời
Bỏ mẹ, bỏ cha khi tuổi già xế bóng
Bỏ quê hương nghèo nàn ra đi tìm tiền tài danh vọng
Cha mẹ dõi mắt nhìn theo với hi vọng nguyện cầu
Chỉ mong cha ta được hạnh phúc về sau,
Nên công danh sự nghiệp cho đời ta bớt khổ.

Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ ta cõng cả 4 mùa gió sương
Thế mà, ta đi đâu, ta về đâu
Chốn quê xưa. Với gánh hàng rong trĩu nặng
Mẹ ta lòng đói dạ sầu
đường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ
Mẹ ta thấp thỏm trong mơ
Thấy ta về chốn ban sơ thăm người
Thị thảnh rộn rã tiếng cười
Ta vươn vai sống giữa đời hiên ngang
Mẹ ta còn chút hơi tàn
Trông ta mòn mỏi hai hàng lệ sa
Cha ta đi đứng vào ra
Chén cơm bỏ dở, ấm trà lạnh tanh.

Rồi một chiều kia, giữa ồn ào, bon chen của chốn thị thành
Ta chạnh lòng nghĩ nhớ về cha về mẹ
Nhớ ngôi nhà xưa những ngày ta thơ bé
Bên mẹ bên cha ấm áp vô cùng
Ta thèm được nghe giọng hò của mẹ những giấc ngủ mông lung
Ta thèm được nghe tiếng cha mắng ta những khi ta quấy phá
Ta thèm được ăn củ khoai lang mẹ nấu
Ta thèm được ăn trái bắp cha trồng
Ta ra đi cách biệt mấy con sông
Mẹ tựa cửa nhìn ra giữa chiều buồn tháng bảy
Mẹ hỏi mây trời bay về đâu có thấy
đứa con tôi đi lâu quá chưa về.

Ta sợ, ta sợ lắm một ngày kia
Ta trở về quê hôn lên lòng đất lạnh
Mẹ cha ra đi mà nỗi lòng canh cánh
Phút lìa đời mong được thấy mặt ta

Ta về cầm di ảnh
Tiễn đưa mẹ ra đồng
Ta mồ côi rồi đấy
Mưa buồn ơi biết không ?

Ngày xưa mẹ hát ru con
ầu ơ tiếng hát vẫn còn trong tim
Giờ đây,
Ba tấc đất quê nhà đã chôn chặt thân xác mẹ cha,
Ta có khóc lóc vang trời thì mẹ cha cũng đâu còn nữa.
Ta đã vô tình để thời gian lần lữa
để mẹ cha ta bao năm tháng đợi chờ
Ta muốn dâng cha chén trà đậm nghiã bơ vơ
Ta muốn têm miếng trầu xanh bất ngờ dâng mẹ
Nhưng mẹ cha giờ xa vắng nơi nào.
Ta về cầm sợi mưa ngâu
Hỏi trăng tháng bảy vì đâu ngậm ngùi
Mở trang hiếu hạnh bồi hồi
Lá rơi xuống vọng lên lời tử sanh.

Này anh, này chị, này em ơi !
Hôm nay, ta ngồi đây dưới bóng dáng Phật đà.
Diễm phúc  thay cho những ai con cha còn mẹ
Hãy thắp lên ngọn nến hồng với tấc lòng thuần thiện
Nghĩ về mẹ cha ân đức cù lao
Ta hãy khóc đi khóc có xấu đâu nào
Miễn là ta nghe cõi lòng mình lên tiếng

Này anh, này chị, này em ơi !
Có thể ta là kẻ mồ côi.
Ta thấy tủi thân vì biết mất mẹ rồi
Ta mất cả bầu trời, mất cả tình thương yêu dào dạt
Ta nghe gió cuốn lá thu xào xạt
Gió hay linh hồn của mẹ từ cõi xa xăm nào khác.
Đêm nay về đây âu yếm vuốt ve ta


Kính lạy mẹ ! kính lạy cha !
Trong nhịp điệu chảy trôi bất tận của đời sống,
Có lúc con đã vô tình, hờ hững để mẹ cha đau khổ tháng ngày
Hôm nay, con xin cúi lạy hai đấng sinh thành
Cho con thơ nói lên tiếng lòng tri ân và sám hối
Tiếng của con tim lan ra giữa chiều vàng cỏ nội
Cảm đến muôn trùng giữa đêm hội thiêng liêng
Xin cho con quỳ lạy chiếc y vàng
Cho con dâng cả muôn ngàn tri ân
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát Ma Ha Tát.

 

Bài này được đọc bởi diễn viên Hồng Ánh

nhân mùa vu lan năm 2009 tại Vĩnh Minh Tự Viện