BUỔI TA VỀ Buổi ta về cầu chỉ còn một nửa Đứng trơ vơ bên nửa nhánh sông buồn Mẹ ra đứng gọi đò bên bến vắng Dáng mẹ nhòa se thắt giữa chiều buông Cha tần tảo ra đồng khơi mạch nước Cái thúng tròn vo chèo lên mạn ngược Vớt mớ chà chươm phòng đến độ mưa dầm Chị hái dâu nuôi tằm rồi dệt lụa Sợi tơ giăng, sợi tơ vàng héo úa Mà tin sương biền biệt buổi quay về Anh vất vả bộn bề cùng đồng ruộng Trên rẫy trồng ngô dưới đầm rau muống Nửa đời trai chưa biết ngựa kinh thành Em nũng nịu thích dỗ dành bánh kẹo Áo trắng qua cầu, cầu tre lắt lẻo Tóc thề buông mơ mộng mắt nai hiền Bé đi học bắt chuồn chuồng bươm bướm Con bướm bay la đà con bướm lượn Bé theo hoài mất hút ở trong hoa Rằng cuộc lữ biết đâu là chốn đến Dòng sông nào rồi chẳng trôi ra biển Còn mong chi rong ruỗi mộng miên trường Buổi ta về nghe giọng nói quê hương Buổi ta về rưng rức một niềm thương! Thích Nguyên Hiền |