TÂM XUÂN Nắng vàng đọng lại bên hiên Chiều xanh mơn trớn dưới miền hanh hao Gặp xuân khẽ ngả nón chào Sắc màu hương nhụy thì thào niềm riêng Về đây bên mái nông thiền Lời xưa dáng cũ chao nghiêng một thời Đất trời ơi! Nhạc thơ ơi! Ô hay xuân đến cho vơi nỗi sầu Bóng ai thơ thẩn qua cầu Nhặt tay lá rụng nhớ màu tâm xuân Lời buông ý những vui mừng Cỏ cây mây nước cũng bừng điệu thơ Bao giờ cho đến bao giờ Tâm xuân ấy vẫn là thơ của lòng Nhất Thanh |