VỀ LẠI THĂM NHÀ Con về lại thăm nhà Áo vướng bụi đường xa Từ gửi thân cát bụi Rưng rức những chiều tà Cỏ hoa làm ấm lạnh Cha tuổi cũng đã già Trước thềm nhìn cô quạnh Nuôi nấng đàn em thơ Tuổi xuân qua mấy độ Chị ơi! Đến bao giờ? Mấy em đã có chồng Còn dăm ba đứa nhỏ Trường lớp vẫn chưa xong Quây quần mâm cơm tối Cơm tấm và canh rau Rộn ràng nên bổi hổi Suốt một đời lặn lội Chưa sướng được một ngày Đã về nơi chín suối Bao nghĩa bạn ơn thầy Chút danh còn chẳng trọn Thì biết nói chi đây? Thì thơ sao nên lời Con cúi đầu khấn nguyện Thầy ơi! Mẹ cha ơi! Rong ruổi phận ươn hèn Nghĩ đâu công báo đáp Chỉ biết chuyện sách đèn Áo vướng bụi đường xa Từ gửi thân cát bụi Rưng rức những chiều tà. Du Trốc Tử Lối cũ vườn xưa im lìm chẳng nói Nhìn gót chân trần cha bước vội Con chợt thấy ra Một cõi đi về Thích Nguyên Hiền |