MẸ VÀ THƠ Đường qua ngôn ngữ chập chùng Bước đi vô định tuyệt cùng thi ca Mẹ từ hóa hiện giang hà Là thơ lên đỉnh mù sa trầm mình Mẹ là quang gánh buổi bình minh Thơ theo gót mẹ hiện hình nguyên sơ Mẹ đưa võng hát à ơ Thơ vào bắt nhịp cho bờ ước ao Mẹ nằm ngủ giữa chiêm bao Thơ làm bướm trắng bay vào vườn con Đường xưa dáng mẹ héo hon Vẫn thơ lỗi nhịp vẫn còn điệu ru Luống và nương sắn hoang vu Đồi xanh vẫn sẵn sương mù cõi thơ Mẹ và thơ mãi bất ngờ Rằng không, sắc với bây giờ: cõi chung Con về ngắm giữa mông lung Còn nguyên dáng mẹ giữa vùng ca dao. Nhất Thanh. Con về cầm sợi mưa ngâu Hỏi trăng tháng bảy vì sao ngậm ngùi Mở trang hiếu hạnh bồi hồi Lá rơi xuống vọng lên lời tử sinh Thích Nguyên Hiền |