Đã nhiều năm kể từ ngày mất mẹ
Lễ Vu Lan con lặng lẽ lên chùa
Hoa sớm im lìm trên lối đi xưa
Ngày xưa ấy mẹ dắt tay con bước.
Con bỗng ngỡ như thời gian trôi ngược
Và mẹ con mình lại chung bước bên nhau
Nhưng âm dương cách trở mấy vực sâu
Con dụi mắt vội tìm quanh ngơ ngác.
Con lại bước những bước chân luân lạc
Và ước rằng có mẹ ở bên con
Vì có mẹ nào không cao ngất núi non
Đi bên mẹ, có bao giờ con sợ.
Con bước vào Phật đường bỡ ngỡ
Quỳ lạy Phật Trời gìn giữ mẹ con yêu
Con sợ nắng lên Phật tử sẽ đông nhiều
Sợ em bé hồn nhiên đi bên mẹ.
Nên vội trốn khỏi chùa lặng lẽ
Băng ngang vườn chùa để tránh né đám đông
Sợ đoàn thiếu nhi đến tặng đóa hoa hồng
Màu hoa trắng khoe rằng con mất mẹ.
Giữa vườn chùa một nụ hồng hé
Nắng vừa lên và sương cũng tan mau
Mới hôm nào, nay tóc đã bạc phau
Rồi cũng sẽ như sương đầu ngọn cỏ.
Con chợt nhớ, những ngày xưa đó
Lúc ra đường, xóm ngõ lắm người chào
Nhưng về nhà, con mới bé làm sao?
Ôi kỳ diệu biết bao tình mẫu tử!
Ngày mẹ mất, con bỏ đi tứ xứ
Cố tìm quên trong những thú tiêu dao
Nhưng thế gian chẳng có ước mơ nào
Lại say đắm như tình con thương mẹ.
Mẹ ơi mẹ cổng trời rồi phải hé
Cho mẹ con mình chung bước bên nhau
Vì nếu bảo rằng: Thượng đế là tình yêu
Thì giữa mẹ con mình là thượng đế.
Thanh Huyền
|