Viết gì cho cuối năm? Mình suy nghĩ mãi, rồi vẫn viết những câu từ cũ, tặng người và tặng mình chữ "chậm".
Chậm để tỉnh thức, để mình không ồ ạt suy nghĩ, không miên man, không mơ màng và không vội vàng kết luận, phản ứng... trước mọi việc xảy ra với mình và cuộc sống chung quanh.
Dừng lại và nghỉ ngơi đôi chút X ơi. X có thể là mình và cũng là ai đó, những mối quan hệ, những nhân duyên trùng trùng, vô thủy vô chung mà ta và người đã kết nối.
Khoảnh khắc mỗi giờ trôi qua không vướng bận, một mình... để mà nhìn cho kỹ những hi sinh của người, những chọn lựa của mình vốn không dễ dàng trước những điều bất đắc dĩ phải chọn lựa để trái tim bớt căng thẳng mà đập những nhịp bất thường. Đó cũng là để cái đầu bớt những dấu chấm hỏi cho những bắt đầu và kết thúc. Cái gì cũng có nhân-duyên cả, không có gì tự nhiên, vô cớ cả, dẫu có những cái biểu hiện tưởng chừng vô lý lạ lùng.
Chậm để thấy cuộc sống trôi theo cách của nó, dù ta có muốn khác cũng không được. Tất nhiên, không phải nhìn thế để mà phó thác, mặc kệ, mà là để tùy duyên, tùy thuận... với những thuận/nghịch duyên, những ủng hộ/chống báng của những người xung quanh. Ai cũng có lý lẽ của riêng mình nên ai cũng đúng, cái đúng trên chỗ anh đứng, tất nhiên nó khác chỗ tôi đứng.
Ví như có người đứng trên bậc thềm nhìn xuống và cứ nằng nặc bảo mình cao hơn mọi người. Việc cao hơn đó là ở chỗ đứng nhưng thực tế chiều cao thì chưa chắc. Cũng như có người giàu cúng một tí ti tài sản rồi đem so với người nghèo dốc hết của cải cúng dường và thấy mình cúng nhiều hơn (về số lượng), nhưng sau khi thấm lời Phật dạy hơn một chút thì mới ngộ ra tâm lượng cúng dường của mình nhỏ hơn của người nghèo kia.
Vì thế mà cần trung dung, cần phải "lựa lời mà nói", phải "liệu cơm gắp mắm" để không thương tổn nhau và không quá sức mình. Như vậy cũng là thương mình, không tắc trách với chính mình. Và đó vốn là món quà tự thân, mang tên cân bằng, tự tại mà ta có thể chế tác để tặng người, tặng cho cuộc đời vốn nhiều chông chênh này.
Tự nhủ thế, và tự biết thế để lắng nghe, để biết cái ngưỡng của mỗi người, của mình mà sống, mà mỉm cười dẫu có lúc cũng đau nhói, cũng chênh vênh như bất kỳ ai đó phận người!
Cuối năm, nhưng lại là đầu tuần. Ngày kết thúc một năm và ngày bắt đầu một tuần mới. Một ngày đặc biệt cho mình thêm một cái nhìn vui vui về sự kết thúc và bắt đầu. Như triết lý lạc quan của ai đó, rằng, khi cánh cửa này khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra, một sự tiếp nối.
Ngày tháng dần trôi, ta cũng đang tiếp nối chính mình của ngày hôm qua, của tuần cũ, tháng cũ, năm cũ nên mình đừng để ngày mai là tiếp nối đau thương của hôm nay. Muốn vậy mình phải an bình, lạc quan, tin tưởng, thương yêu chân thành... ngay hôm nay!
L.Đ.L
- Bắt Đầu Từ Nơi Đâu
- Chánh Niệm Cho Tình Yêu
- 18 Kỹ Năng Sống Cho Tuổi Trẻ
- Hương Tháng 3
- Bức Ảnh Lay Động Trái Tim
- Ba Phương Thức Giáo Dục Tuổi Trẻ Phật Giáo
- Sáu Giác Quan Để Yêu Thương
- Nghe Đức Phật Dạy Về Tình Yêu
- Sống Vui Trong Tim Mình Và Tim Người
- Người Nhà Là.....
- Vững Tin Trong Cuộc Đăng Trinh
- Chuyện Bùn, Chuyện Sen