Chín tháng mười ngày mẹ biết cuộc đời mẹ đã có thêm một tình yêu nữa, một động lực nữa để mẹ sống ở trên đời khi đau khổ không ngừng bám lấy mẹ...
Có lúc ta quên màu tóc mẹ đã một thời dãi nắng dầm sương. Có lúc ta quên nhìn trán mẹ còn bao nhớ thương dù ta lớn khôn rồi.
Mỗi người đều có một người mẹ của mình, mỗi người đều có một vòng tay yêu thương như thế. Và con cũng không muốn nằm ngoài những điều giản dị mà vô cùng thiêng liêng ấy, bởi con biết rằng đó là món quà ngọt ngào nhất mà cuộc đời ban tặng cho mỗi chúng ta. Khi hình hài con sống trong lòng mẹ, cũng là lúc con biết tập đếm yêu thương.
Chín tháng mười ngày mẹ sống trong chờ đợi hy vọng đứa con bé bỏng chào đời.
Chín tháng mười ngày mẹ biết cuộc đời mẹ đã có thêm một tình yêu nữa, một động lực nữa để mẹ sống ở trên đời khi đau khổ không ngừng bám lấy mẹ.
Chín tháng mười ngày con ngỗ nghịch đạp tứ tung trong bụng mẹ.
Chín tháng mười ngày con sống trong mẹ, sống trong ngọt ngào mà mẹ dành tặng, như là một lẽ hiển nhiên mẹ phải chăm lo cho con từng miếng ăn tấm áo, hiển nhiên vỗ về con mỗi lúc con khóc, hiển nhiên đưa tay cho con nắm lấy khi con cảm thấy mình chơi vơi.
Con biết rằng, chẳng có lẽ hiển nhiên nào sống giữa tình mẹ con mình cả, chỉ có tình yêu của mẹ đã làm nên những điều ấy, tất cả vì những đứa con thơ... Khi con chập chững biết đi, bập bẹ biết nói câu “mẹ ơi”, điều đầu tiên con thấy là dòng nước mắt mẹ nóng hổi, mặn mà. Giọt nước mắt nghẹn ngào, hạnh phúc và ấm lòng khi con thơ biết bước đi những bước đầu tiên trong cuộc đời, khi mẹ nghe thấy tiếng thân thương con gọi mà mẹ hằng mong ước. Rồi thời gian qua nhanh, con dần lớn khôn trong vòng tay yêu thương của ba mẹ.
Con đã từng nghĩ ba mẹ chẳng thương yêu con khi con bị đánh đòn vì đi chơi với bạn về muộn.
Con đã từng nghĩ ba mẹ chẳng thương yêu con khi ba mẹ không mua cho con chiếc xe máy đi học cùng bạn bè.
Con đã từng nghĩ ba mẹ chẳng thương yêu con, khi không cho con tiền mua bộ quần áo mới đi sinh nhật của bạn.
Con đã từng nghĩ...
Bao năm qua, con cứ chạy theo giá trị của đồng tiền, đam mê nơi vật chất mà quên đi giá trị thực tại. Đúng như lời mẹ nói “Khi con chưa tự tay kiếm ra đồng tiền thì con sẽ chưa trân trọng và chẳng biết được được giá trị đích thực của nó”. Con cứ thấy mẹ có tiền rồi ngửa tay ra xin mà chẳng cần biết đồng tiền đó từ đâu ra và để làm gì. Chẳng cần biết đến cảm nhận của mẹ ra sao, con đòi là phải cho bằng có con mới thôi. Mỗi tháng mẹ gởi tiền xuống cho con mà con nào có hay những đồng tiền chắt chiu ấy là mồ hôi nước mắt của ba mẹ.
Hôm nay ngày..., mẹ gởi cho con tin nhắn: “Số phận con hẩm hiu sanh phải nhà nghèo. Chịu phận kém hèn thua thiệt hơn bạn. Biết thế nhưng mẹ không thể cho con hơn được. Thôi hãy cố lên con nhé!”. Đọc xong tin nhắn nước mắt con chực chảy từ lúc nào không hay, có gì đó nghèn nghẹn ở cổ. Con đau lắm mẹ ơi, con đã vô tâm quá rồi. Giờ thì con mới biết lúc nào mẹ cũng thương yêu con, chưa một lần oán trách vì con hư không nghe lời. Suốt 20 năm qua, con đòi hỏi ở mẹ quá nhiều mà chưa một lần mẹ đòi hỏi con bất kỳ điều gì.
Con nhớ những bữa cơm mẹ nấu, có ba có mẹ có chị hai, có cô út Nô cũng ngồi ăn. Con nhớ những đêm con đi chơi, mẹ thức tới 11 – 12 giờ đợi con về. Con nhớ những đêm trời mưa tầm tã mẹ tất tả dầm mưa mua thuốc cho con uống. Con nhớ ánh mắt ba nhìn con trìu mến. Con nhớ cái siết tay thật chặt của ba khi lần đầu dẫn con đến trường. Nhớ những ngày 1 – 2 giờ sáng mẹ lục đục dậy nấu chè mang ra chợ bán. Mẹ lủi thủi làm việc có một mình thôi, con thương lắm nhưng lúc đó con còn ham ngủ chẳng muốn bỏ chân xuống giường và chui ra khỏi cái mền ấm áp, cảm giác lạnh cóng hết cả người. Tình mẹ rộng lớn như thế đấy, chẳng sợ lạnh, chẳng sợ nắng mưa, một đời cực khổ lo cho gia đình.
Có người định nghĩa hạnh phúc:
Hạnh phúc có là mong manh nhất?
Hãy nghĩ hạnh phúc đơn giản thôi
Hạnh phúc là khi ta
Có thể đi, đứng, ngồi, ăn, nằm như bao người.
Có thể nghe, nhìn, ngửi, nếm, sờ, cảm nhận một cách bình thường.
Có thể nói, khóc, cười như một lẽ tự nhiên.
….để biết là ta lành lặn
Hạnh phúc là khi ta
Có nhà để ở
Có cái để ăn
Có đồ để mặc
….để biết ta đầy đủ
Hạnh phúc là khi ta
học tập
làm việc
thư giãn
…để biết ta tồn tại
Hạnh phúc là khi ta
yêu thương
và được yêu thương
….để biết ta đang sống
Hạnh phúc là khi ta
Có người để yêu thương
Có gia đình
Có bạn bè
Có người yêu (vô hình)
…để biết ta không đơn độc
Hạnh phúc là khi ta
đọc một truyện ngắn hay
đọc một cái note, stt, cmt đúng như ta nghĩ mà ta chưa nghĩ ra
xem một bộ phim hay
nghe một bản nhạc hay
xem một cái clip hay
… để biết ta vẫn có đủ thời gian làm mấy trò nhàm chán
Hạnh phúc là khi ta
nhận được tin nhắn từ ai đó và biết rằng một giây phút nào đó có người nghĩ đến ta
nhận được cuộc gọi từ ai đó để biết rằng có ai đó muốn nghe giọng ta
nhận được vài dòng offline để biết ai đó cần ta
nhận được một cái email để biết ai đó muốn chia sẻ với ta những bí mật
nhận được một vài dòng reply để biết ta không bị lãng quên
hay đơn giản là không nhận được gì cả nhưng ta biết ta đang ở đâu đó trong một câu chuyện nào đó được nói ra, viết ra, hay chôn giấu đâu đó
…để biết ta không vô hình.”
Hạnh phúc đơn giản lắm phải không mẹ? Con đã hạnh phúc hơn rất nhiều người, vậy mà trong suốt 20 năm qua con chưa từng nhận ra. Con cứ ngỡ rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh và thiếu thốn mọi thứ, từ vật chất đến tinh thần. Con vô tâm quá, con ngờ nghệch quá mẹ nhỉ? Con thấy mình thật may mắn khi có mẹ bên cạnh, yêu thương và chăm sóc con. Rồi ngày hôm nay, con chợt hoảng hốt khi có người đang quỳ khóc trước hương linh của một người mẹ đã khuất và con sợ lắm... Con sợ một mai nếu con mất mẹ, con gọi mẹ mà mẹ không trả lời, con thèm ăn bánh trôi bánh chay gọi điện về nhắc mẹ làm mà không ai nghe máy, con muốn bảo mẹ con đi chơi khuya, mẹ ngủ trước đi cũng không ai trông cửa đợi con về... Con sợ một mai sẽ có người cài cho con cành hoa trắng “Rủi mai này mẹ hiền có mất đi. Như đóa hoa không mặt trời. Như trẻ thơ không nụ cười. Ngỡ đời mình không lớn khôn thêm. Như bầu trời thiếu ánh sao đêm”.
Con xin lỗi vì tất cả những gì con đã gây ra làm ba mẹ phải bận lòng, phải đau, phải rơi nước mắt, phải lo âu ngày đêm cho đứa con ương bướng này. Bây giờ con chẳng cần gì hơn nữa, chẳng muốn hơn thua sự đời, chẳng muốn danh cao vọng trọng, con chỉ muốn làm con của ba mẹ và chỉ cần gia đình mình bên nhau. Như thế với con trong lúc này và suốt cuộc đời này là đủ rồi ba mẹ ạ!
Huỳnh Lâm Quế Dung
- Mẹ Yêu Con
- Bao Giờ Thôi Hết Dại Khờ
- Tâm Bình Thế Giới Bình 13 : Năng Lực Của Ý Chí Và Kỷ Luật
- Thực Hành Tâm Vị Tha
- Năng Lực Của Ý Chí Và Kỷ Luật
- Ăn Chay Thế Nào Cho Đúng ?
- Phật Trong Con
- Mở Lòng Lắng Nghe
- Sóc Nhỏ
- Vài Lời Khuyên Hạnh Phúc Trong Cuộc Sống Hằng Ngày
- Ăn Trong Chánh Niệm - Sống Trong Tỉnh Thức
- Vì Yêu Mến Cuộc Sống