Hoàng Thị Giang
Với nhiều người, nhìn những đoàn tàu lấp lánh ánh đèn nê-ông sáng rực cũng chỉ là một điều gì đó rất bình thường; nhưng với tôi, những toa tàu đã trở thành ám ảnh suốt tuổi ấu thơ ngày ấy. Nhà tôi ở gần một ga nhỏ của tuyến đường sắt Bắc Nam, hàng ngày, hàng chục đoàn tàu đến và đi qua nhà tôi. Ga nơi tôi sinh sống là ga nhỏ, không có tên và cũng không phải là nơi dừng lại đón trả khách của bất cứ đoàn tàu nào.
Tuy vậy, vẫn thường có một vài đoàn tàu dừng lại để tránh nhau ở ga này. Khi đó, lũ trẻ con chúng tôi lại chạy lăng xăng xung quanh những toa tàu cao lớn với ánh nhìn ngưỡng mộ. Lúc những hành khách hào phóng ném cho chúng tôi nào vỏ lon bia, vỏ nước lọc… thì cả lũ lại xúm lại tranh nhau. Khi đoàn tàu chuyển bánh, cả tụi vẫy vẫy tay như người ta tiễn nhau… trên ti vi rồi cười khúc khích với tâm trạng thích thú. Cuối cùng, chỉ còn hoang dại những bông hoa xuyến chi màu trắng mọc lẻ loi bên những đường ray dài hun hút bằng sắt đen sì khi đoàn tàu đi xa dần. Ga xép vắng, buồn hiu hắt. Và, tuổi thơ nghèo khổ của lũ trẻ chúng tôi ngày ấy cũng buồn như chính cái ga xép này.
Lớn lên một chút, ngoài giờ học, mấy đứa trẻ trong xóm lại rủ nhau bán hàng khi có đoàn tàu dừng lại. Chỉ là bịch nước mía, chai nước Coca-cola hay mấy trái bắp luộc thơm ngon hoặc trái ổi, trái táo gì đó. Mỗi ngày, thông thường có bốn đoàn tàu dừng lại ga xép này. Tuy nhiên, một đoàn tàu dừng lại khi đêm đã khuya, một đoàn tàu nữa dừng vào giờ đi học của trường làng gần đó; chỉ còn lại hai đoàn tàu đến vào lúc chúng tôi chờ đợi, mà chúng tôi bảo nhau là tàu về. Những khi tàu về, chúng tôi vui lắm. Không phải chỉ vì số tiền lời lãi kiếm được giúp mẹ mua thêm sách vở mà vì cả bọn được thoải mái nói chuyện, mặc cả, kỳ kèo với những hành khách sang trọng trên tàu. Có lúc, tàu dừng cả tiếng đồng hồ và bao nhiêu hàng vặt cũng bán hết.
Buổi chiều, ngồi trên thanh tà vẹt mòn vẹt dài heo hắt ngóng những chuyến tàu và nghe người gác đèn già kể chuyện đã trở thành thân thuộc với chúng tôi. Bác hay kể về thời trai trẻ, về những chuyến tàu đến và đi đến nhàm chán nhưng lại chứa đựng muôn vàn niềm nhớ nhung mong mỏi. Bọn trẻ chúng tôi đứa nào cũng mong ước một lần được bước chân lên những toa tàu sang trọng, được ngồi những chiếc ghế có bọc nhung êm ái, được tựa lưng vào thành tàu, ngắm cảnh vật ngược chiều hun hút phía sau. Niềm ao ước càng cháy bỏng hơn mỗi khi ngọn đèn báo màu đỏ bật lên báo hiệu sắp có tàu về ga. Tuổi niên thiếu gian khó của tôi cứ thế đi qua, theo những chuyến tàu nơi ga xép không tên này.
Thế rồi tôi cũng bước chân lên một chuyến tàu và xa quê, xa ga xép của thời niên thiếu với bao kỷ niệm vui buồn này. Chuyến tàu đêm với lý trình một ngày đêm ấy đã đưa tôi đi đến phương Nam đầy nắng gió. Ở đây, một ga lớn và có rất nhiều đoàn tàu cùng neo đậu. Ga tấp nập những người và ồn ào xe cộ. Rồi cuộc sống phố phường hút lấy tôi, như một chiếc vòi rồng cuốn mình vào vòng xoáy bất tận. Tôi quên dần ga xép và những buổi chiều đợi tàu ngày xưa cũ. Tất cả những kỷ niệm xưa chỉ còn trong nỗi nhớ bởi hằng đêm, tôi luôn ngon giấc vì không còn nghe tiếng xình xịch cũ mòn của những đoàn tàu. Căn gác trọ yên ắng làm cho tôi ngủ ngon hơn cho đến đêm nay. Rất nhiều chuyện mưu sinh làm mình mất ngủ. Ngoài kia, sau ô cửa sổ nhỏ tôi thèm được nghe tiếng ầm ầm của những đoàn tàu xiết bao. Tiếng ầm ầm một thời đã từng là nỗi ám ảnh của tuổi thơ. Chợt nhớ đến nao lòng những thanh tà vẹt cũ kỹ ấy, nhớ những mong ước nhỏ nhoi về chiếc ghế bọc nhung thủa nào. Nhớ cả người gác đèn già và những câu chuyện kể nghe hoài không chán.
Tất cả có lẽ chỉ còn trong hoài niệm của riêng tôi.