Vĩnh Minh Tự Viện

Monday, May 06th

Last update09:58:49 AM GMT

Đường dẫn hiện tại Văn Hóa - Văn Học - Nghệ Thuật Truyện

Que Diêm

Email In PDF

Nó đang sống trong một nơi mà ánh sáng khó có thể vào được. Nó đang sống trong một hộp diêm. Nó là que diêm. Tuy vậy thỉnh thoảng nó cũng thấy ánh sáng xuất hiện và tiếp sau đó là một người bạn của nó được đem ra ngoài. Được đem ra ngoài đồng nghĩa với việc phải chết. Nhưng lạ thay từ trước đến bây giờ nó chưa hề nghe một tiếng oán giận hay than khóc của những người bạn được lấy ra khỏi hộp. Nó chỉ nghe tiếng cười trong niềm vui sướng và hạnh phúc của những người bạn ấy thôi. Nó có cảm nhận rằng những người bạn nó hạnh phúc vì được chết đi.

Cập nhật ngày Thứ ba, 19 Tháng 6 2012 09:06

Hương Bát Nhã

Email In PDF

Hương Bát Nhã

Trắng và trắng. Muột thơm và tinh khiết. Mặt đất dường như đỏ và mịn hơn khi được trải mình ra đón nhận sự nương tựa dịu dàng của những cánh hoa sứ ấy. Tôi khẻ khàng nhặt một bông sứ nhỏ, không đưa lên mũi ngửi như thói thường mà trang trọng áp vào tai. Trong làn hương tràn ngập, tôi nghe vẳng tiếng chuông ngân đẫm mát. Ai đó ơi, hãy một lần thử xem, nhặt một bông sứ nhỏ sân chùa, nhè nhẹ áp vào tai, sẽ nghe thấy những âm thanh và làn hương kỳ diệu! Cái cảm giác lạ lùng mà tôi đoan chắc rằng ai đó sẽ bất ngờ thấy mình khác hẳn đi.

Cập nhật ngày Thứ bảy, 16 Tháng 6 2012 15:55

Am Mây Ngủ

Email In PDF

Tác giả: Nhất Hạnh

Cập nhật ngày Thứ bảy, 02 Tháng 6 2012 10:08

Chú Sâu Xấu Xí

Email In PDF

Nó không có khái niệm gì về sự đẹp xấu của cơ thể nó cho đến một hôm nó nghe thấy tiếng la thất thanh của một bé gái “mẹ ơi! ghê quá … mẹ ơi, con sợ”. Khi đó nó không tin là người ta sợ nó. Nó nghĩ chắc cô bé đó sợ một cái gì khác, nhưng mẹ của cô bé đã dùng cây hất nó đi nơi khác. Bị tung lên không trung rồi rơi xuống đất. Nó thấy cơ thể nó rã rời, đau đớn. Nhưng vẫn không đau đớn bằng khi nó biết nó xấu xí, và mọi người ghê sợ. Nó bò đi trong cô đơn, buồn tủi và cuộn tròn thân lại ở một góc cây.

Cập nhật ngày Thứ sáu, 01 Tháng 6 2012 09:41

Một Bông Hồng Trắng

Email In PDF

Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua. Trời ơi, sao mà đông người như thế. Tôi bực bội tự nhủ thầm: “Cả đống người thế này thời bao giờ mới xong việc đây. Còn bao nhiêu nơi phải đi nữa chứ…!”  Mỗi năm lễ Giáng Sinh tới quả thật là gây phiền nhiễu cho tôi vô cùng. Tôi nhiều khi nghĩ lẩn thẩn giá mình được nằm xuống ngủ một giấc dài cho ngon lành và chỉ tỉnh dậy khi ngày lễ đã trôi qua xong xuôi thì hay biết mấy.

Cập nhật ngày Thứ năm, 31 Tháng 5 2012 09:52

Tôi Kể Bạn Nghe Hạnh Phúc Là Gì ?

Email In PDF

Dành cho những người trẻ tuổi không có định hướng.. đọc và suy ngẫm.. Câu truyện được dịch bởi một người Việt Nam sống bên Trung Quốc.

Cập nhật ngày Thứ tư, 30 Tháng 5 2012 10:58

Trang 17 / 23