Thơ Nhất Thanh

In

Thơ Nhất Thanh

 

 

Ta chắp vá những mảnh đời bé vụn


Thành bức tranh lập thể đỏ xanh vàng


Em loáng thoáng tùy theo ta tưởng tượng


Bước phiêu bồng trong những nẻo nhân gian


Nhất Thanh

 

 

Tầm Xuân


Nắng vàng đọng lại bên hiên

Chiều xanh mơn trớn dưới miền hanh hao

Gặp xuân khẽ ngả nón chào

Sắc màu hương nhụy thì thào niềm riêng

Về đây bên mái nông thiền

Lời xưa dáng cũ chao nghiêng một thời

Đất trời ơi ! nhạc thơ oi !

Ô hay xuân đến cho vơi nỗi sầu

Bóng ai thơ thẩn qua cầu

Nhặt tay lá rụng nhớ màu tâm xuân

Lời buông ý những vui mừng

Cỏ cây mây nước cũng bừng điệu thơ

Bao giờ cho đến bao giờ

Tầm xuân ấy vẫn là thơ của lòng

Vĩnh Minh Tự Viện

Xuân Mậu Dần



 

 

 

Vườn Sơ Sinh

Sông núi bừng hương sắc

Vô ưu trổ nụ kèn

Đất trời ươm tay ngọc

Hoa Cười Nâng gót sen

Nhất Thanh 1999

 

 

Cuộc lữ


Người đi qua giữa đìu hiu phố thị

Lặng im trao bén nửa nụ xuân hồng

Nửa nụ kia nhờ mây trời bữa nọ

Giấu mang về gửi lại cõi hư không

Én chao nghiêng thả rớt lời thơ vụng

Giữa đường khuya lữ khách vẫy tay chào

Con sáo nhỏ qua sông rồi mới hỏi

Giọt thơ chiều có nhuộm nắng hanh hao

Vàng cuộc lữ giữa bờ sương bến khói

Vẫn còn đi cho đến kịp trăng rằm

Con dế nhỏ cũng ngậm ngùi dưới cỏ

Giọt lệ này đâu phải bởi trăm năm

Còn đi mãi mới hay người vẫn đợi

Nụ vô thường rưng rức một niềm riêng

Quỳ xuống cỏ cúi hôn lòng đất lạnh

Tạ ơn đời một cuộc lữ thiêng liêng.


N.T




Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: