Nguồn Xuân _Thơ Nhất Thanh

In

NGUỒN XUÂN


 

 

NỤ THIỀN


Tử sinh còn lại chút này

Ngàn năm về một phút giây nhãn tiền

Trăng vàng ngập bến Ni-liên

Người ngồi mỉm một nụ thiền thiên thu.

Thích Nguyên Hiền.

 

 

 

CỘI NGUỒN

Về đây mái lá hiền từ

Một hôm thoáng thấy thiên thu bên thềm

Tuổi và tên đã lãng quên

Chôn vùi ngọn cỏ mọc lên hoa vàng

Hàng cây rắc ngõ chiều vang

Bên rừng lá tịch nhiên ngàn chim qua

Và thơ trổ nụ mù sa

Bướm sâu về hót chan hòa pháp không

Ngàn muôn vẫn một nơi lòng

Cội nguồn đã tỏ quy tông chừng này.


Thích Nguyên Hiền


 


 

 

 

NGUỒN XUÂN


Dưới sương mơ tơ nhện hóa mặt trời

Cây nhú lộc, núi xanh choàng vương miện

Cắn hạt mùa Xuân môi hồng lên nét triện

In cả mười năm lãng bạt đơn hành

Giọt nắng đi hoang đậu ở đầu cành
Reo tí tách lời gì chừng ảo diệu
Đá sỏi lên ngôi hạt mầm nảy điệu
Ta hái lời thơ phơi trên cụm đá rêu mờ

Đi mãi bao năm quên cả nụ xuân hờ

Chừ ngồi lại tháng ngày xưa giận dỗi

Có nụ tầm xuân vừa lấy chồng năm ngoái

Dưới cội thông già chiếc lá ngậm trời xanh


Ta với trời xưa nhè nhẹ song hành

Có lẽ thiên thanh vẫn một màu vĩnh thúy

Trong thoáng chốc tưởng chừng như mộng mị

Bên nớ phong lan hé nhụy xuân tình


Sợi khói nhạt nhòa bóng cũ lung linh

Từng dãy đồi xanh xếp hàng trao kỷ niệm

Xuân vẫn vậy mà lòng thì hanh tím

Ta sẽ cười lên những nét tân thanh

Những nét xuân xưa chừ mới lạ, hiền lành


Thích Nguyên Hiền


 


 

 

 

CÔ THÔN

Sơn cung thủy tận nghi vô lộ

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn

(Viên Chiếu Thiền sư)


Thiên thu còn một nẻo về

Bờ ngun ngút lạnh nắng lê thê buồn

Lặng chìm trong cõi cô đơn

Hồn đau xé một tiếng hờn tịch liêu

Rón chân trên cụm mây chiều

Đi về chốn giảo hoạt xiêu lưu tồn

Đường về bỗng hiện cô thôn

Nắng pha vàng vọt gió dồn lơ thơ

Trăng chiều vãi một hàng tơ

Núi nghiêng dáng xuống đôi bờ khói vương

Rằng từ ngẫu nhĩ trong sương

Trong hơi thở nhẹ trong hương trắng mềm

Trong niềm vắng lặng thâu đêm

Trong cây trong lá trong thềm cỏ hoa

Rằng trong tất cả Đang Là

Thì thầm hát khúc tình ca diệu từ

Ném mình vô giữa không hư

Dòng kinh Tuệ hát diêm phù ngất ngây

Sống thêm kiếp cát bụi này

Là bao nhiêu kiếp đọa đày luân lưu

Nụ cười vĩnh cữu thiên thu

Về trên ánh mắt phù du bàng hoàng

Rừng thiềm một áng mầy tan

Sương trinh thấm vạt cơ hàn áo Ni

Chuông từ vô thủy ngân đi

Lan trên cỏ nội hải tỳ cô thôn

Còn đây một mảnh linh hồn

Còn đây một cõi lưu tồn mang mang

Bước chân em giẫm lên vàng

Cười nghiêng cho lệ chảy tan mạch sầu

Những nguồn phiền não đâu đâu

Lặng yên trên những mái đầu xanh xao

Mừng vui chi kể ngọt ngào

Lạy tràn cây cỏ trăng sao diệu vời

Cô thôn trăng tỏa sáng ngời

Đường về mây trắng quyện đời khói hương

Em cười trong nón thơ vương

Ta về vui giữa cố hương thủa nào.


Thích Nguyên Hiền

 

 

Ngày đi theo lá trên cành

Đêm về níu mộng đã đành chiêm bao

Người nằm ngửa mặt đếm sao

Trăng cười ngân một điều chào vô thanh.


Nhất Thanh


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: