Hồng Bối
Trong cuộc lữ mênh mông đầy niềm nhớ Vạn nẻo qua ai thấu hiểu tình ta Nhìn màu khói nắng nhạt kề song cửa Rớt xuống đời hóa thành nốt chia phôi Ta cứ lặng giữa trời nghiêng gió lộng Vẫn chênh vênh trĩu nặng gánh hoang vu Để lắng nghe hố thẳm tuyệt sa mù Một lời kinh ngữ âm trọn thao thức Ta hít thở trầm mình hư không vọng Một dáng hình thấp thoáng bóng thu phai Và em ạ! Thời gian buồn thế kỷ Đếm tóc xanh đâu xanh mãi bao giờ Trong phố vắng ta trơ vơ độc ẩm Chụm me vàng lủng lẳng chín trời không Đưa niệm thầm chút hương miền dư ảo Cho bao giờ ta mới nhận ra nhau. |