Ngày Trở Về

In

Tôi đã về lại cao nguyên sau hơn mười năm độc hành lữ thứ, về lại giữa cô thôn, giữa lòng sơn tự như dòng sông chảy trôi miên viễn rồi một sớm nhận ra nước lại về nguồn. Vốc một ngụm nước sông rắc lên đọt lá mà cảm nghe giọt sương khuya rùng mình hớt hãi gọi nắng triêu dương về sưởi ấm mai hồng. Ngắm mình qua nỗi lòng không, chợt nghe năm tháng mênh mông hiện về.

 

Mười năm phố thị, đếm đủ mười ngón tay gõ xuống lòng đời trái đắng để nghe hương vị cô liêu thẩm thấu tim mình. Đếm đủ mười ngón tay gõ xuống bàn chông danh lợi, nghe mười giọt máu rỏ buốt đường tim. Mười ngón tay gõ xuống mối tình câm mà nghe thi nhạc hư hao trên vũng lầy thân phận. Chừ ngồi đây đếm lại vẫn đủ mười ngón tay gầy guộc nhưng chợt nhận ra mình còn thừa thãi mười ngón chân đã in hằn dấu vết trên dọc đường gió bụi, đứa cùng tử ngồi ôm trăng hồi tưởng những dấu chân trên cát để mộng phương phiêu dốc hết vào cuộc quy hồi.

Có cơn bão nào đi qua mà không để lại những tàn phai trên mặt đất hoang tàn? Mười năm cuộc lữ xiên quàng, bờ ga bến chợ ngỡ ngàng cuộc thơ. Những đêm nằm úp tai xuống bãi cát để nghe dưới lớp sóng biển rì rào ầm ầm tiếng dội trùng khơi. Những chiều đứng níu mây đỉnh núi để nhận ra cõi có không bồng lan như sương khói bên rừng. Con còng gió bao phen bò lên đụn cát hỏi chuyện trăm năm giữa cõi sa mù. Vệt ráng chiều mấy độ vắt mình qua phố tính chuyện dệt thơ cùng với ngàn sao. Ra đi chẳng định phương nào, thời gian hóa thạch gửi vào thiên thu. Người về tiễn hạ mời thu, chợt nghe đông lạnh cõi mù sương xuân. Tay cầm sợi nắng bâng khuâng, dốc vào đáy cốc một tuần rượu ca, bóng về soi giữa hồn hoa, cảm thương giọt lệ nhạt nhòa cuối đêm.

Một chiều mưa định mệnh, “I cry in the rain”, tôi đứng khóc trong mưa để chạy trốn một lần bưng mặt đi qua cửa sổ nhà người. Và em, em có biết chung quanh ta thật nhiều hình bóng, của trăng, của núi, và của riêng ta trong những đêm giật mình ngồi dậy sờ lên vách tường mờ ảo một niềm đơn những chuyến phà thay thế nhịp cầu dang dở để tiếp nối cuộc luân lưu miên viễn giữa đôi bờ. Với cánh lục bình có bông hoa tím nhỏ mà cảm mẹ thương cha qua ngày tháng hao gầy. Cắn tay hỏi mộng phương này, rằng mười phương nọ đâu ngày tử sinh”.
Lạnh. Hư hao. Nửa ngọt ngào; nửa pha cay đắng. Sớm nắng, chiều mưa, đã chưa một cuộc lữ hành? Đêm tàn trở lại bình minh, mười năm cố quận nguyên hình tóc tơ, chuông chiều lại hiện đêm mơ, nửa khuya thoảng một bóng mờ tri âm. Thét gào vang giữa đêm câm, tỉnh ra tim vẫn thì thầm nỗi riêng.

Bóng vi lồng lộng giữa chiều nghiêng? Dòng sông lặng vẫn xanh miền cố quận. Đôi bờ cỏ lá đã một lần héo úa hờn dỗi người đi trên cả buổi quay về. Ta chạy mãi giữa ngàn ngày đuối mộng cũng chẳng tìm ra mặt mũi của mình. Về quỳ xuống âm thầm tạ tội trước trang kinh mà nghe ra tâm tình yên vui quá đỗi. Bếp lửa mười năm còn ngún hơi tro đồng nội, nén giọt lệ hanh hao nhỏ vội xuống vai gầy. Chừ cầm sương khói đầy tay, vẫn nghe sinh tử ráo đầy tuổi xa. Vẫy chào phố thị phù hoa, chào em không tuổi chào ta không tình. Tình riêng gởi mộng điêu linh, tình không giữ lại cho mình lãng quên. Chiều ra trước gió bưng đèn hát ngàn câu chú cho sen nở hè. Rồi ngồi đếm mộng im nghe…


Cô thôn – một chiều mưa đầu hạ.

Du Trốc Tử



Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: