Thơ Nguyễn Văn Nho 2
Chiều trên Hòn Chồng **** Gởi gì trong sóng nước chiều nay Tim tím trùng khơi nắng cuối ngày Chén rượu nào cay đầu chót lưỡi Ta với ngươi, thôi biết nói gì! Dội dưới chân ghềnh chiều choáng say Trắng những niềm riêng đầu ngọn sóng Ta với ngươi, còn một chút này! Hoàng hôn, ừ, thì hoàng hôn phủ kín rồi Hoàng hôn buông mãi trên ngày lạnh Đến để rồi xa những bến bờ... Ngươi đọc, rồi quên, chẳng đợi chờ Ngần ấy năm trời trong điệu thở Chất ngất buồn như sương viễn phương... Thổi về quanh vách đá cheo leo Thôi ngươi, cứ uống, dù đêm xuống Dù biển gầm vang những tiếng than! |
Đoản khúc cho mây mùa đông **** Chợt mùa sương lạnh trên tờ thư tôi Người về chút nắng trên môi Cũng vàng theo ngọn buồn rơi cuối ngày Tôi về lá khóc trên cây Chiều nghiêng nỗi nhớ trôi đầy trên sông Đèn khuya lạnh xuống đôi dòng Hai phương trời hẹn giữa dòng mê hoang... ****
Những cơn mưa trở về kèm theo gió rét, đêm tôi mãi trở mình nghe nặng những u hoài. Lời không còn để hát cho nhau, bài ca tôi đã nhuốm phong vị cô liêu từ thuở tự đánh đắm thuyền mình giữa dòng hư huyễn... Nếu em còn đứng giữa tàn khuya làm nặng hồn tôi khi quảy gót, tôi nguyện làm loài chim gãy cánh gục dưới chân em như ân huệ cuối cùng trong tâm hồn mệt mỏi...
gian bằng bộ mặt tươi cười từng chiều từng sáng, dù lời không còn để hát cho nhau, tôi vẫn tru lên điệu buồn bệnh hoạn như một nguyên cớ để thấy rằng mình còn được sống... Còn gì nữa hỡi con nước vàng phai ố mộng đã mang cho hồn tôi hương vị cô liêu ngày mới lên đường... Còn gì nữa hỡi mây trời xưa hơn một lần trôi giữa triều sương bát ngát, đêm thâm u bão giống ngoài hiên tối khiến tôi đâm ước mơ một quán trọ linh hồn... ****
khu vườn xưa như khoác lên vẻ thanh kỳ hồn hậu ở trong tôi... Em đến tự bao giờ tự đầu mùa nước lũ để nghìn sao về trong tôi thắp nến, hạnh phúc phải chăng chỉ là những thoáng tình cờ, như những con đom đóm hiếm hoi bên bìa rừng đêm tối? Xin Mây cứ mãi trôi trôi để tôi còn ước mong làm cánh gió vươn bàn tay trên cuộc mộng mù phương... ****
trưa hoang mạc từng sáng giá băng nên giai điệu của gió không đơn thuần là lời ru trên lá cỏ, mà gió còn trỗi lên khúc sầu man bại hoại giữa đêm trường... Này em ơi, nếu một lần em nghe ra điệu buồn của gió giữa đêm khuya, xin em hãy ngồi dậy xoả tóc ngang vai để gió cuốn hương bay về cuối trời mộng mị, bởi gió đã chọn công việc phù phiếm ấy như một lý do tồn tại, như nhân gian đã chọn cho mình từng giá trị vong thân làm lý do sống sót... ****
Còn nghĩa ân còn buổi tôi về Huyền không , Huyền không, trời quê hương Về ngắm phong lan nhẹ gót đời Như dòng sông của nguồn lưu ly Ta đi cuốn hút bụi phù kỳ Chân cầu sóng vỗ niềm thương nhớ Ta, cõi lòng sâu, gót bạt ngàn... núi rừng tôi trở về nằm đếm lại đời mình qua từng cơn mưa đông vụt vã... Còn gì nữa không em, Hội an? Dòng sông, mây trời, phố nhỏ, tôi đã bắt gặp thoáng nhìn trong đáy mắt yêu thương... Cảm tạ Hội An, bởi con sóng lô xô chưa bao giờ trỗi lên cùng giai điệu cũ, bởi Mây đã cho tôi từng mùa đông bất tuyệt, và ngọn gió phiêu du kia sẽ còn mang đến muôn phương hương tóc em một lần nào hương quýt... |
Những tâm hồn thầm lặng
Giữa rừng sâu một loài lan ngan ngát tặng suối rừng, chim chóc một cành hoa Hương thầm lặng giữa đất trời man mác hòa thong dong vào mộng mị hương rừng… người em gái rưng rưng cúi chầm chậm xuống nỗi buồn vạn đại tay mơn man giữa lòng nhành hoa dại mà em ươm từ mấy độ thu phai… một lữ khách khoan thai nhả khói thuốc vào đầu sông sương bạc Một câu thơ, một điệu đàn, ý nhạc hòa tung tăn vào vô ngại sinh lưu… Những lối mòn thời đại quên tên người ngắm mãi bóng chiều trên lau lách Rồi đi biệt vào những mùa hoang lạnh tìm cho ra một hơi thở sa mù… Và, giữa đại ngàn nở ngát một loài lan… |
Nằm trên bãi vắng **** Thịt da với đất với trời hôn nhau Lòng im. Mây trắng ngang đầu Sóng miên man vỗ nghìn câu tâm tình… Nằm quên mộng ước, quên mình là ai… |
Bài cho buổi em đi
Chừ trở lại những dốc buồn quê Ngoại chắc bờ sương còn đón bước em qua Lòng lá cỏ trên tháng ngày băng hoại một lần đi cho đôi mắt thêm sâu theo những buổi mưa ngâu Lá cũng dội bên thềm xưa hương cũ Và mẹ cũng một đêm nằm mưa phủ lạnh lòng nghe lời lắng đọng trong đêm… hồn mãi trôi theo tiếng vọng khôn cùng lòng cứ mở cho gió ngàn phiêu lãng thổi lồng qua lời muối mặn gừng cay em ngồi ngắm nụ quỳnh hoa chưa nở Ngần ấy năm rồi vật vờ điệu thở buổi anh về nghe sống lại trang thơ ngồi để hát những bài ca rưng rức Trong đáy mắt em điệu buồn u uất anh nghe ra niềm cây cỏ xôn xao mang theo những chiêm bao đã mờ xóa từng con đường sa mạc Cho anh gởi chút hoang tình lãng bạt trong hành trang chiu chắt nghĩa thương yêu… |
Đà Lạt những ngày sau chót **** Với sương mờ phủ ven đồi Với hàng thông lạnh ngàn đời tịch nhiên Với lòng ta bạc ưu phiền Chiều đôi chân mỏi trên miền quanh hiu **** Vầng trăng khuyết dọi sương chiều Chìm con dốc lạnh hắt hiu bóng người Em về rũ áo đôi mươi Nhìn trăng phương lạ khóc người đã xa **** No lòng đôi củ khoai trong Xuống lên đường dốc mỏi rồi đôi chân Cùng em ngồi ở bên đồi Gần nhau để vạn nổi trôi tháng ngày **** Chiếc xe thổ mộ xa dần Con đường bỗng vắng vô ngần hoang lương Mắt em vàng vọt tà dương Tiếng chim về lạnh kêu sương ban chiều.. |
Hội An bây giờ ****
đi xuống đi lên những con đường nắng rải bờ cỏ, con sông, điệu chào câu hỏi Tôi nhận ra mình khi hỏi lại cơn mưa… dầu buồn vui lòng vẫn êm đềm Vẫn cứ thế, ngày đi rồi tháng lại chuyện sáng, chuyện chiều, chuyện mai mốt, hôm qua… khi rừng gọi, sương kêu và ngàn gió giục Dù đến nơi đâu tôi vẫn tưởng quê mình là ở đó vẫn mềm lòng khi thầm gọi Hội An… đã nở vội từ cơn đau và niềm vui thầm lặng Tôi đã tặng anh nụ cười nguyên vẹn khi tôi về, quên bọt sóng lêu bêu… xin cứ giữ như than hồng trong lửa để sáng trong anh niềm tin mãi mãi rằng người yêu vì tôi đã yêu người như ngày tôi hai mươi… |
Thôn Vỹ chiều xuân chiều xuân còn bảng lãng hơi đông Hàng cau vời vợi vương thương nhớ khi tiếng đàn tranh chạm đáy lòng… dù bão mùa qua đoạn nhánh cành Sông cũng lâu rồi không chịu hỏi rằng đâu là buổi nước ra đi… hoa bắp, hương cau nói những gì mà đến bây chừ người vẫn đợi thuyền chở trăng về trên bến mơ?… để có tôi về say tiếng thơ Như một loài hoa vừa mới nở khi tiếng đàn ngân chạm vô cùng… |
Đêm qua cầu trăng khuya
và bên ni cầu chúng tôi rảo bước Trắng một dòng trăng nồng sâu hơi thở dất Dịu mát tâm hồn là những ngọn gió đêm… băng qua băng qua rất nhiều sa mạc vờn qua vờn qua bao bờ bến lạ Chừ, theo trăng gió về đây dịu mát cho cánh đèn hoa bên kia sông lung linh… Ơi con sông như dòng sữa mượt mà! Cùng chúng tôi qua cầu là đêm khuya là hơi thở đất Dịu mát tâm hồn là những ngọn gió đêm… |
Trở lại Cù Lao Chàm **** chén trà bãi vắng ngồi say nghĩa tình Giữa ngày hoang dại giật mình nghe ra âm vang lời biển quan hà nghe ghềnh sóng vỗ gọi tà dương trôi… tình huynh nghĩa đệ với lời thiên thu… |
Trên nóc tàu trốn vé **** Ngó mênh mông sao rụng mấy phương trời Chiếc áo mưa này che gió lạnh muôn nơi Vẫn ran rát khuôn mặt gầy thấp thỏm... Từng cánh rừng qua nỗi nhớ mênh mang Ngành ngọn xa xưa, phương trời gió loạn Hơn một nhành mơ rụng giữa thu vàng... Những tiếng còi tan qua những ga buồn Đã thấy trong sương ráng hồng phía nọ Ai sẽ chờ ta cuối đoạn đường này? |
Mưa ở trong hồn và nắng trên tay Đời ở trên vai, mộng trĩu u hoài Ta vẫn lang thang cánh rừng suy tưởng Nên buổi ta về lạ những lời trao... Lưng phía trần gian, mắt vọng muôn trùng Ta bước thụt lùi vào ân với nghĩa Nên lưới gian truân mời bốn phương về Mắt dõi hoài theo khói thuốc tan dần Chờ sáng mai sang nhìn sương lá cỏ Gội những sầu tư trong mắt quầng thâm... |
Từ biệt một chiếc bóng ****
Đốm lửa ven sông thuyền người vẫn đợi Không còn nữa những lời gì để nói Để đôi bờ con nước lạnh lùng xuôi Tôi mải vô duyên như thuở còn mười sáu Mây tan, tụ trên đầu tôi mỗi bước Ừ, thì do tôi vọng tưởng lông bông |
Đừng tiễn nhau chi, dù luyến lưu nhiều Xin hãy nén, cho vàng thêm đôi mắt Có hề chi, lâu rồi tôi chiu chắt Nghĩa và ân lạnh buốt dọc đường về… Có thương nhau nước vẫn phủ tư bề Đốm lửa ven sông, thuyền người vẫn đợi Khua mái chèo, ai đó hát nghêu ngao… Gió sẽ về đầy cho thuyền lảo đảo Tôi sẽ lắng nghe mạn thuyền con sóng vỗ Tiếng mái chèo khua từng nhịp khơi vơi |
Trưa La Ngà nhớ bạn **** bóng trưa chìm giữa những tà mây trôi Nhớ người xưa chạnh bồi hồi Nghe trời đổ lạnh xuống đồi cao nguyên Gánh đời oằn nặng trên miền mơ hoang Một phương cánh mộng ngút ngàn Một phương cát bỏng dưới bàn chân đi Về đây cuối độ xuân thì Nghe rừng đồng vọng trên thi thể mòn: “Em ơi, đường có chon von Xin vì nhau giữa mỏi mòn cuộc chơi Xin mùa sương tụ trên lời đá hoa…” |
Xe lên đường dốc La Ngà Nhớ em ngày cũ mưa nhòa sông Hương Nhớ em trên những nẻo đường Đôi bàn chân mộng phố phường gọi nhau Bến phà, góc quán, chân cầu Tóc em ngào ngạt hương màu trần sa… đường dốc La Ngà Em nằm cuối mộ nhìn ra đất trời Rừng lay… Sương giục… Em ơi... |
Đoản ca trên tháng ngày tìm lại ****
mình trên đôi bàn tay gầy ước hẹn xa xưa... Anh vẫn đi từ đầu cơn mưa thành phố băng qua những chiều hạ đỏ thôn quê... Cửa lòng anh hai mùa vẫn mở cho điệu buồn lữ thứ còn đọng mãi trong tim như thuở đầu tiên ngày lên đường dõi theo dòng máu ngược...
trên cành cây hò hẹn, ôi, chắc gì màu tím chiều sẽ ngủ lại trong anh để ướp nồng hương mộng lữ, và chắc gì thuở xa xưa em bước bâng quơ trên cầu nhìn mây trôi đáy nước để dòng sông thu bóng em cuốn về cuối bãi mù tăm...
chẳng còn đủ sức bưng lấy mặt mình giữa cơn mưa triền miên ngày tháng... Anh đứng bên ni bờ sông cũ thả chiếc lá bên đường cho nước cuốn trôi đi... Nếu em biết có mùa xuân khắc trong lòng lá ấy chắc em sẽ không buồn chi cho những tiễn những đưa, nếu em biết có tên anh khắc trong lòng lá ấy chắc em sẽ cười vang cho rờn rợn nắng thu tàn. Và nơi đầu sông những đọt nắng cuối cùng rũ người ho lên cơn mưa buồn tháng chạp... Anh quay mặt chạy thẳng về phiến đá nơi ngày xưa ngồi cùng em anh bỏ quên chính mình trên đó... Ôi, nếu em biết anh đã vấp ngã mấy lần trên quãng đường không xa mà tưởng chừng thiên thu ấy...
những ngã tư đường về khuya thành Huế những ngã tư đường về khuya Bảo Lộc, Sài Gòn, Cần Thơ... Nếu cánh tay anh tiết ra mồ hôi máu nếu dĩ vãng thở lên lời của muôn nơi thì những ngã tư về đêm không còn khác nhau trong trí nhớ, những chiến địa sau giờ giao tranh nghiệt ngã chỉ còn lại giao hưởng miên man của dế buồn và muỗi... Anh chợt phá ra cười vu vơ để đàn chó bên đường cũng vu vơ gầm gừ mấy tiếng, cúi xuống hôn bóng mình giữa lòng đường im ắng, anh phải duỗi người ra chạm phải mặt đường còn sôi bỏng nắng chiều hôm... Và anh chợ nhận ra rằng những ngã tư về đêm không phải là những làng thôn trăng gió lộng trên cồn... Anh le lưỡi ra đón chờ một giọt sương rơi từ cành lá, ôi, nếu em biết được anh hoang mang làm sao từ giây phút đó...!
Nỗi nhức mùa thu còn đọng trong sương Niềm nhớ rưng rưng còn trong gió bấc Nỗi chết êm đềm đôi mắt khe nương...
địa, sao em cứ ngủ vùi chỉ để một mình anh nghe ra điệu khàn khàn thê lương ấy... Và anh đã uống nốt những ngày nóng bỏng để hương vị cô liêu không còn là dự ước, cơn khát bỗng tan dần cho lời không thành tiếng, và thơ anh bây giờ là những từ ngữ chẳng đầu đuôi.. Xin em hiểu cho, anh đâu muốn làm kẻ chứng nhân cho cuộc hôn phối bạo tàn giữa Đêm và Ngày trên dòng suy tưởng, đâu muốn đu bay giữa vầng trăng Linh Thứu cho quần áo và những gì trang bị hay huân tập khác rơi theo từng tiếng vỡ trong hồn...
mời hãy nhìn cùng anh ngõ ngách phải đi về... Máu đã từ chối không chảy vòng huyết quản, mời hãy phán phê anh từ thế đứng chênh vênh... Có phải từ đó cô đơn đi về trên cuộc viễn hành không chờ không đợi, có phải từ đó ngôn ngữ cũng bồng bềnh theo hoà điệu chênh vênh của ngọn sóng phù hư lăn tăn trên dòng sông hiện tượng...? Những ai đã chẳng chiêm nghiệm hư hao trong từng khoảnh khắc thì dấu vết vĩnh cửu sẽ mờ xa như dấu sương ngần trên cánh chim hoang... Những ai đã đánh mất chính mình hơn một lần trên chiếc phao bơi giữa dòng sông hiện tượng sẽ tự họ cắm chông trên những con đường vào lòng nhau xin lửa ấm... Và em ơi, đó cũng là lý do anh rửa mặt mình bằng mọi thứ nước trên các dòng sông qua đó, cầu cho em còn nhận ra anh sau những năm dài cách núi ngăn sông...
bằng đôi mắt quạ đen trên hoàng hôn chiếc địa Xin đừng hỏi tại sao khi đôi mắt cỏ non thấy được trên ngấn sương đầu ngọn những con đường mở ra những chân trời khép lại... Mời hãy bước cùng anh lên nhịp võng thời gian bằng đôi chân của loài nhện nước Và hãy tắt đi em những ngọn nến hồng trên đường em qua đó để trong dòng sông đêm em thấy được cụm mây trời đầu hạ của một lần thật xa xa lắm...
của hàng dương thuở còn được bế trên tay anh trót dại lắng nghe... Từ đó đến nay đã hai mươi năm trời tìm kiếm chẳng bao giờ anh thấy lại âm điệu xa xưa, dẫu bước chân anh đã đi qua từng hàng dương tiêu tịch của mọi cõi miền trầm ngát muôn nơi... Hỡi các em, những con đường anh hơn một lần dẫm phải, có phải các em sẽ là chứng nhận ghi lại giai điệu hồn anh từng lần tản mác...? Và một lần cuối xuống nơi đây trên bờ sông hoang vắng để nghe ra vị mùi gây gây Cỏ dại, anh bắt gặp những ngọn mồng gà hoang đang hát cho nhau nghe Khúc ca trên tháng ngày tháng tìm lại... Sau lưng anh bãi cát chiều dương như trổi lên tiếng rì rào của hàng dương liệu tịch... Dường như đó là tiếng của ngày xưa mà hai mươi năm trời anh tìm kiếm, hay là tiếng của lòng anh một lần no cạn vị phong sương?... |
Lời mong Bé **** trên bờ vai cằn cỗi chuyện tháng ngày Bờ môi Bé chút hoang tình gió núi mát lòng Ba ngày sa mạc khô khan... không trốn được những niềm đau sâu kín Lòng nhớ Bé suốt năm tròn câm nín thèm được hôn lên vầng trán yêu thương bứt cỏ non dưới dàn mướp hoa vàng nói với Bé trong từng chiều mộng tưởng lời nào xanh như mầm cỏ xuân sang Có Mẹ bồng mà, cho ba hôn đôi tay Ôi bàn tay thuở đầu đời thơm ngát ướp nồng hương thời chưa biết i tờ mà tiếng khóc chở mùa xuân đi mãi Đôi má Bé ngây ngây mùi cỏ dại giữ dùm Ba ngày tươi thắm trong hồn Ba lạ quá, Bé vô tình quay mặt Nụ hôn kia của những chiều quặn thắt vườn suy tư vàng lá rụng lối mòn... trời lam thấp hoà trong màu mây núi Mẹ có đắp cho con từng đêm tối tấm lòng Ba, áo trấn thủ gởi về? cho nắng quái phơi ngọt ngào nhã nhạc vườn râm mát ngọn gió nào an lạc thổi hoà theo cây cỏ giọng ngô nghê... |
Khi còn lại một mình **** Chiều vươn vai chim chóc gọi đàn về Anh cúi xuống đoá dại vàng trên bãi Khói đầu sông vi vút chuyện xưa sau... Đèn vàng khuya tiếng chó vọng xa gần Ngõ tư buồn ngó lại thấy bâng khuâng Anh khẽ hát điệu nhạc gì xa vắng... Còi tàu vang rờn rợn bước phong trần Anh châm thuốc thở bằng làn khói trắng Để bọt bèo mộng tưởng đọng trên vai Gió bình nguyên thổi ngược gọi rừng đèo Tim tím rụng nắng chiều qua đọt lá Là biết mình muôn thuở vẫn ra đi... Bụi đường xe tất bật những người qua Anh cúi mặt hỏi con đường nhức mỏi Có đường nào không dẫn đến hư vô? |
Thảo Lan **** rừng Mangyang mà tôi đã đặt tên Thảo lan ơi em về chi bên suối Cho rừng xanh thầm hỏi chuyện sương ngàn Để anh về bên bờ đá rêu phong Nghe suối hát, nhìn em hiền lay nhẹ... từng trũng nắng vàng hoe Lòng rạo rực muốn quỳ hôn ngọn cỏ Chiều ở trong hồn đọng lại bên khe Anh vu vơ hát hoà theo ngọn gió Em thẹn thùng lấp ló những khe nương Anh một đời rêu cúi tạ những con đường Từng áo não giữa khung trời băng giá Thảo lan ơi, còn suối mát trong hồn Anh dâng hết, tưới lên đồng thiên khải Để cuối đường hoa dại nở trong tim... |
Thảo ly **** Em chỉ cho tôi cách uống nước tự nguồn Có tiếng chim rừng từ những ban mai đồi xanh biếc những ngày em thơ dại... em mang theo trên vai cả bầu trời mật ong quê ngoại những cành hoa hoang bên cánh rừng hoài vọng mà em gọi Thảo ly... nhớ giọng suối thì thầm qua kẻ đá Khói lam bay chiều lũng đồi sương thấp màu lam bay giữa bầu trời mây núi và đồi sim hoa tím dọc lối về Thảo ly vẫn chờ gót nhỏ xa quê...
|
Về lại Duy Xuyên ****
Giọng tre hiền như thuở ấy tôi đi Và quỳ xuống lần khân cùng khóm chuối Hôn đất trời vời vợi cõi riêng tôi… Nửa đời trôi hoang dại mấy phương trời Hai tròng mắt đục bao niềm sân hận Xin ngồi đây sám tội với mây trôi… Người vẫn vậy, vẫn ruộng đồng toan tính Tôi không biết mình còn mê hay tỉnh Mà buồn ơi, chuyển điệu đã nhiều phen Chưa chở hết phù sa về biển cả Nửa đời nữa sẽ còn gì lả tả Rơi trong hồn tôi từng chiều sớm mai sau? Như ngày xưa trăn trở mộng rừng sâu Nghe thân thiết giọt sương trời trên cỏ Thấy lòng mềm như nắng úa phai tan… Ngân nga mãi một bài thơ quen thuộc Chừ về lại với tâm hồn cỏ mượt Với mùi bùn, hương ruộng đã thiên thu… |
Giã từ ****
Hoa rau muống nở một bàu tinh khôi Lòng xuân ngan ngát đất trời Đạo - Đời tương nhập trong Lời Cỏ Cây Khi trăng còn ở đồi Tây Tình tôi là nụ cười này, tiễn nhau… Những trái nho hoang trên rừng buổi sáng anh hái tặng ai mà túi đã đầy Anh đứng lơ ngơ bên bờ khe núi nhìn rêu ngó đá dưới rặng sum suê... các em kiến vàng mơn man làm chi những chùm nho dại Các em vô tư chạy qua bò lại dưới rặng um tùm khe nhỏ reo vang trên rừng buổi sáng Lòng chợt thênh thang Không nhớ tháng ngày Này em kiến dại Này cọng cỏ khô Này con suối nhỏ Hiền như đất trời... |
Người gởi lại... ****
những dòng sông ôm siết chuyện yêu thương một nửa đời hun hút giữa trùng sương hai mắt mỏi chứa chan trời thơ dại… những cành khô lá mục đợi nghìn sau từng niềm vui bất chợt giữa phai nhàu mưa với nắng, dòng trôi không hẹn ước… giữa triền miên mơ với mộng khôn nguôi là gọi mãi một khung trời đã mất Về nơi đâu? Sa mạc đã lan rồi… bốn nghìn năm hương cỏ vẫn trinh nguyên và phường phố và người xe tất bật một lần đi là nỗi nhớ mang theo đôi mắt ướt biết bao niềm chẳng tỏ có người nguyện cho đôi bàn chân nhỏ bên kia bờ cỏ mượt đón đưa nhau… |
Sinh nhật... ****
nhưng những ngọn gió biết ơn ngày em có mặt Anh có nhớ rất nhiều con sông lạ em như cánh bèo thương yêu vừa trôi xuôi vừa trỗ nụ hoa buồn... đôi mắt mỏi nhìn ra biển rộng Ở đâu đó cuối chân trời hoài vọng Đời mù sương như lòng em mù sương... Có nắng ngày xưa, có ân tình bằng hữu có nụ cười giòn tan như ngày xưa thơ dại Đời thật tươi trong như lòng em tươi trong... nhưng giọng liễu buồn đã nhắc Và quê hương chỉ là mộng ban đầu... bây giờ, bọt biển tan mau... |
Cù Lao Chàm buổi sáng tôi đi ****
Trời làm mưa cho bờ cát lạnh đầy Sóng cỡi sóng trắng một niềm đơn độc Biển vẫn xanh màu như mắt em... Chút tình vụng đủ cho lòng ngây ngất Đêm nghe sóng tự tình trên cát Nghĩ thương dùm bọt biển với phù sa Tôi chỉ về như sóng lạ mù khơi Cũng vỗ bọt rồi biến vào hư mất Trong lòng em như ngọn gió bên trời... Những bãi Làng, bãi Ông một hôm nào trở lại Tôi trở về, lòng vĩnh viễn xa khơi Từng hòn đảo chiều giăng màu quan tái... Rồi buổi bên đời ngồi đếm những vàng phai Nhớ gì em trong từng giấc mơ dài Một giọng hát chở nguồn sương đi mãi Chút tình tôi lời sóng dội trong hồn? Trong mắt em nguyên màu xanh của biển Đã quen lắm biết bao lần đưa tiễn Tôi vẫn buồn như mới một lần đi... |
Tiễn em ****
Bóng em mòn mỏi cuối trời đăm đăm Nỗi buồn đổ xuống trăm năm Xin tờ thư trải xa xăm những lời Rằng anh sẽ có bên đời Ôm em dỗ giấc đầy vơi mộng trường... |