Một năm con biết đến đạo Phật

In

Con nhận thức và quán chiếu được rằng: “Chính những con người ấy và những điều ấy đã nuôi dưỡng con cả về thân con và tâm hồn con giống như một hạt đậu đang được tưới những hạt nước mát trên mặt đất khô cằn vậy!”

Những ngày, giờ...Con vẫn nhớ những tháng ngày mà có lẽ con phải nhớ từng giờ, từng giờ một... cách đây một năm. Một thời điểm mà con đã phải gặp biết bao khó khăn cả về vật chất lẫn tinh thần. Đánh đổi công việc, đánh đổi tình cảm, tình yêu... và gần như lúc nào con cũng sống trong cảnh của một người cô đơn, trống trải và bất mãn với rất nhiều thứ, nhiều người nhưng con đã thật khôn khéo khi “mua” cho mình một vỏ bọc để bọc những thứ đó cho riêng mình, không một ai biết. Một đứa có bề ngoài mạnh mẽ và cứng cỏi như con thì việc mua một vỏ bọc như thế cũng không hề khó...

Con cảm giác tất cả những “món quà” trong vỏ bọc đã tạo thành một địa ngục...nhưng không ai là người tạo ra cái được gọi là địa ngục đó ngoài con. Con tạo ra nhưng con lại không có lối thoát. Con không bán nó cho ai và không ai biết mà mua nó cho con. Con đã làm bạn với máy tính, với những cuộc vui với những đứa bạn làm cùng hay vùi đầu vào các dự án tình nguyện, từ thiện...nó như là một cuộc chạy đua trong con nhưng khi con dừng lại và đối diện với chính mình thì sao con lại cô đơn đến vậy cơ chứ? Nhiều đêm thức trắng, nhiều đêm nước mắt rơi xuống và con luôn muốn, khao khát... tìm cho mình một lối thoát, một con người mới đi trên con đường mới...

Và con đã có đường đi...

Con biết được khóa tu “Hãy thở cho nhau, bước đi cho nhau” tại chùa Đình Quán (ĐQ) vào dịp Giỗ tổ Hùng Vương năm ngoái được mấy ngày nhưng con vẫn “làm ngơ”, con đâu có thời gian quan tâm đến những chuyện đó chứ. Vì con còn bận lo làm, lo chơi, lo làm các việc dự án...nhưng nó như là một mối nhân duyên lớn giữa con và chùa ĐQ vậy.

Hạn cuối cùng đăng ký tham gia khóa tu cũng là thời điểm con thấy ngột ngạt nhất, yếu đuối nhất...nhưng chính điều đó đã thôi thúc lòng con muốn tìm đến cái gì đó như một người khát nước đang cần đến những giọt nước mát tươi; chính điều đó đã thôi thúc con cầm điện thoại lên gọi và đăng ký với người trong Ban chăm sóc khoa tu (chị Tâm Viên Tính – Lan Anh).

Con vẫn nhớ sau khi đăng ký xong, con từ công ty trở về, trên đường con nghĩ rất nhiều về khóa tu. Khi này con chưa hề biết đến chùa, biết đến khóa tu...trong đầu con chưa hề biết gì hết đến đạo Bụt. Mà lúc này con chỉ nghĩ ra những khó khăn khi con đến đó ở hơn 3 ngày mà thôi. Trước tiên, con rẽ vào quán tạp hóa mua một ít lương khô và một ít sữa (bây giờ nghĩ lại: hóa ra khi đó con vẫn còn một chút “lương tâm” quan tâm đến sức khỏe của mình). Đêm hôm ấy, con không ngủ được, cứ thao thức một điều gì đó và mong sao trời nhanh sáng đến đến chùa.

Sáng hôm sau, con dậy từ sớm, ăn cơm và chuẩn bị vài bộ quần áo cho vào balo rồi đi xuống chùa ĐQ. Từ nhà con xuống chùa gần 10km nhưng con không biết chùa ở chỗ nào nên cứ mon men theo địa chỉ ở trên mạng. Đi đến đâu lại hỏi đến đó, cảm giác sao mà khó tìm đến vậy. Đến đoạn đường phía trước cổng Tam Quan cũ của chùa, con đã nhìn thấy chùa, thấy lá cờ Phật giáo (cho đến sau khóa tu con mới biết đó là lá cờ Phật giáo), trong lòng con mừng rỡ bao nhiêu thì hồi hộp bấy nhiêu. Hồi hộp bởi những gì sẽ đến với con trong những ngày ở đây? Con lại bắt đầu suy nghĩ về những điều con đang tưởng tượng...

Con nhìn mãi mà không có đường vào chùa, con tiếp tục hỏi người qua đường lối rẽ vào chùa...Lúc đó là 7h30 sáng...

Con đã đến cổng chùa ĐQ và đồng nghĩa là sự hồi hộp của con ngày càng nhiều. Con dắt xe vào chùa mà sao vắng quá, chưa có thiền sinh nào đến tham dự. Vô tình con gặp lại cậu bạn đã từng quen nhau, câu đầu tiên con hỏi cậu ấy là “Cho Karo gặp người quản lý chùa”. Khi đó con đâu có biết người lớn nhất ở chùa là Thầy trụ  trì đâu nên mới dùng từ “quản lý chùa” (Nghĩ lại câu nói này sao mà mang hơi chính trị quá vậy!). Không hiểu sao, con lại muốn tìm đến người trụ trì nữa mà không phải là đi thăm quan chùa hay là làm việc gì đó.

Cậu bạn dẫn con lên Thiền đường gặp Thầy trụ trì (Thầy Tịnh Quán) hình ảnh ban đầu con nhìn thấy Thầy là Thầy đang dùng máy tính để làm việc gì đó rồi chốc chốc lại chỉnh âm thanh. Con đến và chào Thầy rồi cậu bạn có giới thiệu qua về con cho Thầy biết (là người trong Ban quản trị của Vicongdong.vn). Lúc đó, chẳng hiểu vì sao con và Thầy lại bị cuốn vào chuyện của Vicongdong, chuyện tình nguyện nữa... nhưng câu chuyện cứ thế diễn ra vui vẻ và tự nhiên. Cho đến lúc thiền sinh bắt đầu đến ngày một đông hơn.

Câu chuyện dừng lại đó, con xin phép ra ngoài làm đăng ký và nhận thẻ. Người “cấp” cho con chiếc thẻ khóa tu là chị Tâm Viên Hương (Thanh Hà), ngày ấy nhìn chị Viên Hương là con sợ sợ điều gì đó nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy chính cái con sợ là điều dễ thương ở chị (em không tưới mát chị đâu nhé).

Vốn tính hòa đồng nên việc gần gũi và thích nghi với môi trường ở chùa, với gia đình Pháp đàm không quá khó với con. Lúc đó, con có ý thức được là con đã “đánh đổi” việc không về với gia đình ở quê mà ở lại chùa sẽ phải như thế nào? Vì thế con đã cố gắng tận dụng những ngày ở chùa, để học, để lắng nghe và để nhìn...những gì có mặt tại chùa (Thầy, Sư cô, các thiền sinh, hoa,...). Có lẽ chính những điều đó đã nuôi dưỡng con rất nhiều trong thời gian ngắn ở chùa. Con đã muốn viết một bài về nhật ký khóa tu nhưng con đã không thể làm được điều đó như dự định (vì con không có thời gian) nên mọi cái con và mọi điều con cảm nhận chỉ được viết vẻn vẹn trong 2 mặt giấy thếp vào một buổi sáng cuối cùng.

Con nhớ, con đã trốn ra vườn tháp để viết, con đã viết đi viết lại, con đã xé giấy không biết bao nhiêu lần. Nhưng cuối cùng con đã viết được 2 mặt giấy (Cứ tạm gọi đó là 1 lá thư) gửi đến đại chúng trong buổi Thiền trà buổi chiều cùng ngày. Trong buổi thiền trà, nếu như không có các bạn đồng tu trong gia đình Văn Lang (Gia đình pháp đàm của con) thì con đã không đủ can đảm để đứng lên đọc lá thư ấy. Tất cả những gì con gửi vào lá thư đó là những cảm giác của con trong mấy ngày tu, là lòng biết ơn sâu xắc nhất của con đến với Thầy, đến với các Sư cô, đến với tăng thân Về Nguồn...Những người đã ít nhiều cho con “một tấm áo mới” để con thay đổi như bây giờ.

Khi con đọc thư lên, tay con run lên và trái tim con đập nhanh hơn. Con sợ, con hồi hộp và con mừng quá. Những cảm giác đó tựu trung là niềm vui của con khi con đã tìm lại được chính mình, tìm lại được những gì con đã đánh mất và tìm được cái gì đó có thể phá tan địa ngục mà con tạo nên...Con vui quá đỗi...

Sau buổi thiền trà, con nhớ trời có những cơn gió thổi nhẹ nhàng, những chiếc lá từ cây Ngọc Lan trước cửa phòng Thầy đang rơi dưới ánh nắng nhạt cuối chiều. Con đã gặp Thầy và gửi lại Thầy lá thư và kèm theo là một chiếc lá Bồ Đề trên lá có ghi chữ “con tặng Thầy” (con vốn là đứa lãng mạn và luôn muốn thể hiện tình cảm giản dị như thế).

Chính trước cửa phòng Thầy, Thầy đã ôm con vào lòng như một đứa con gái bé bỏng, một cái ôm mà có lẽ con sẽ mãi không bao giờ quên. Đến lúc này con vẫn còn cảm giác cái ôm đó nó ấm áp như thế nào và có một điều thật nhiệm màu là khi Thầy ôm con, người con nhẹ bâng. Gần như khi đó con trút bỏ được tất cả những ưu phiền đang ngự trị trong con. Lòng con nhẹ, thật nhẹ nhàng...

Con đã tạm thời dời chùa, dời tăng thân và đêm hôm con trở về căn nhà trọ. Con thấy nhớ, nhớ tất cả những gì con tiếp xúc ở chùa. Và khi đó như có gì càng thôi thúc con hơn. Thôi thúc con đến chùa, thôi thúc con phá địa ngục con đã tạo ra, thôi thúc con cần phải thay đổi chính bản thân con...Và con đã quán chiếu được những điều đó. Con đã bắt đầu thực hiện những cái mà đang thôi thúc con...

Con đã sắp cho mình một “thời khóa”, cả về nội tâm đến hình thức. Con đã dần thay đổi nội tâm của mình, con đã đến chùa và sinh hoạt với Tăng thân Về nguồn sau khóa tu một tuần. Mà con nhớ, ngày thứ 2 của khóa tu. Thầy có gọi con xuống gặp mặt Ban chăm sóc Về Nguồn và khi đó Thầy có giới thiệu cho con vào Về Nguồn. Cho đến giờ con vẫn chưa hiểu tại sao Thầy lại làm thế với con?

Sự thay đổi với...sau một năm

Một năm qua, trải qua 3 khóa tu chính thức tại chùa ĐQ, còn trưởng thành lên từng ngày. Cả về hình thức lẫn tâm hồn. Con biết trân quý bản thân mình hơn, biết lắng nghe và chia sẻ thông tin với mọi người, biết...con thấy mình biết nhiều lắm nhưng đôi khi con chỉ dừng lại ở chỗ “biết” mà chưa “thấu hiểu” hết những cái mà con tiếp xúc. Đó chính là điểm yếu kém của con phải không ạ? Con nhận thức được những điều đó và con cũng đã, đang tìm phương pháp để mình “thấu” và “thấm” hơn nhưng có lẽ do thời gian con chưa tu học nhiều và chưa thực sự tu tập hết mình nên con mới “chớm” và mới “chạm” vào cái gì đó mà con cần tiếp xúc, chứ chưa “thấu” hay “thấm” được. Con đã nhìn nhận và quán chiếu cũng như ý thức được những yếu kém từ con. Con cũng muốn tìm ra hướng đi cho con mình nhưng con lại không muốn chạy và vồ vập vào những điều con “khao khát” ấy. Con muốn mình đi thật chậm, thật nhẹ nhàng và tự nhiên...từng bước, từng bước một để đến với nó, đến với điều mà con cần tiếp xúc. Con nghĩ là con nên và cần thiết như vậy...

Điều con vui nhất với con trong năm qua trên con đường tu học là con đã, đang thực tập và đem đạo Bụt, đem pháp môn vào cuộc sống của con. Con áp dụng những gì con tu học được vào các vấn đề trong đời sống của con như tình thương, cuộc sống, công việc, gia đình...Con đã làm được điều đó. Tuy nhiên, không phải là tất cả (tất cả ở đây là tất cả những pháp môn, những đối tượng...) nhưng con nghĩ những gì con đã và đang làm được cho bản thân, cho gia đình mình (nhờ vào đạo Bụt) là con hạnh phúc lắm rồi.

Vậy là đã khép lại một năm con có “áo mới”, khoác trên mình tấm áo với những dấu ấn “lặng – nổi” trong con:...con được sinh ra trong gia đình tâm linh và có một cái tên mới (Tâm Đức Hậu) mà ai đó đã nói con phải tu cả đời với cái tên ấy; một năm con biết đến đạo Bụt và áp dụng sự thực tập vào đời sống của con; một năm con biết đến Thầy – Người đã làm con thay đổi rất nhiều cả về suy nghĩ đến cách làm; một năm con được sống trong tình thương bao bọc của Tăng thân Về Nguồn; một năm con được thay đổi...

Tất cả mọi người như đã cho con một tấm áo mới nhiệm màu...Con xin được tỏ lòng biết ơn đến tất cả mọi người và những gì con đã tiếp xúc, kể cả niềm vui và nỗi buồn trong đời sống gia đình tâm linh ấy.

Con nhận thức và quán chiếu được rằng: “Chính những con người ấy và những điều ấy đã nuôi dưỡng con cả về thân con và tâm hồn con giống như một hạt đậu đang được tưới những hạt nước mát trên mặt đất khô cằn vậy!”

Con xin được biết ơn...

Tâm Đức Hậu


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: