Người Nhà Là.....

In

Người nhà là người cùng sanh ra trong dòng tộc, huyết thống. Người nhà có thể nói với nhau về “nhà mình” một cách thân thương, tự hào về chốn lưu dấu bao kỷ niệm vui buồn của nhau. Tất nhiên, cũng có lúc, người chung cùng huyết thống chưa hẳn đã là “người nhà” đúng nghĩa ấm áp, tin tưởng nhau, thương yêu nhau...

 

Đạo Phật gọi đó là “oán tắng hội” (oán đối gặp nhau) trong nhơn quả trùng trùng, nhiều đời, nhiều kiếp, để “trả” cho nhau những món nợ ân tình, có khi là mạng sống, là những tổn thương dai dẳng... Đó không phải là chuyện cá biệt, mà là “chuyện thường ngày” nơi mỗi gia đình, trong tình anh chị em cùng huyết thống, trong mỗi bản tin được truyền đi từ chuyên mục chuyện đau lòng nơi hang hẻm cuộc đời.

Và cũng chính trong dòng sống mênh mông giữa cuộc đời đó ta sẽ gặp lại “người nhà” sau bao ngày “lưu lạc” vì cha mẹ không sanh cùng để ta và ai đó là anh-em, là người nhà trong tương giao huyết thống. Những “người nhà” không cùng huyết thống ấy là anh, là chị, là bạn, là em... từ bốn phương trời gặp nhưng thương nhau, biết ngân ngấn đau, len lén khóc khi ta đau, ta khổ, ta rơi vào trạng huống ngặt nghèo. Những “người nhà” thân thương vô đối đó nâng đỡ ta vững tin giữa biển người mênh mông, hoài nghi lắm nỗi để ta có thể mỉm cười trên cơn đau, trong những bê bết thương đau của thân-tâm vốn dĩ hiện hữu như phần biệt nghiệp của riêng mình.

“Người nhà” là người chung cùng xót xa trong cái “biệt nghiệp” của ta, để rồi cười xòa khi ta không sao cả, vẫn vững chãi sống sót trước những ranh giới mỏng manh của cuộc đời được gọi tên là vô thường...

Cảm ơn những “người nhà” yêu thương của ta, đang ở gần ta lăm lắm, và cả những “người nhà” xa lăng lắc tận phương nào, đã thì thầm cầu nguyện an bình cho ta trong những ngày ta “mất tích”. Nghĩ mà rưng rưng... Thương quá! Thương lắm...

L.Đ.L


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: