Lê Văn Trâm
Ai ngồi bên bến sôngNgóng chờ vầng trăng muộnNgàn lau còn thấp thoángBóng dáng người tri ân.
Ta có lần qua sôngMang theo đời hoa bướmGửi ngày xanh vào nắngGửi tình theo nước xuôi.
Ta một đời trĩu nặngChút nghĩa tình trăm nămTrời mây màu lau trắngPhủ kín ngày ăn năn.
Chiều về qua sông vắngNhớ con đò năm xưaTa một đời lỗi hẹnNợ mãi ánh trăng rằm.